Còn Bạch Dận Ninh lại không mặc áo dài truyền thống mà khoác lên mình một bộ vest, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, dường như rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Tông Triển Bạch không có tâm trạng thưởng thức khung cảnh đám cưới này, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Lâm Tử Lạp, vì có rất nhiều người nên không nhìn thấy bóng dáng cô ngay lập tức.
Ba mẹ bên nhà nữ cũng là nhân vật có quyền thế, lúc lên trên sân khấu phát biểu cũng tỏ ý hài lòng với con rể.
Bạch Dận Ninh ngoài vấn đề về chân ra thì năng lực cũng có, tướng mạo cũng ổn, đều rất xuất chúng.
Nếu nói đến khuyết điểm đáng tiếc nhất cũng chính là đôi chân không thể đi lại như người bình thường.
Mặc dù đám cưới tổ chức rất linh đình, nhưng cũng bỏ bớt nhiều tình tiết nhỏ, khi cô dâu phát biểu hoàn toàn không mời rượu.
Lâm Tử Lạp đứng phía dưới màn đỏ ở bên trái lễ đường, im lặng nhìn lễ đường, bởi vì đứng khá gần nên cô có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô dâu, ngũ quan tinh tế, không có nét nào nổi bật, lần đầu nhìn cũng không đem lại cảm giác xinh đẹp cho lắm, ngược lại là kiểu càng nhìn lâu càng khiến người ta thấy dễ chịu.
Đôi mắt đó giống như hai giọt nước không vướng bụi bẩn, trong veo có thể nhìn thấy đáy.
Sau khi bái đường xong Bạch Dận Ninh dẫn cô dâu đi xuống dưới, bước về phía Lâm Tử Lạp.
“Anh dẫn em đi đâu vậy?” Châu Thuần Thuần ngoan ngoãn đi theo anh ta, thấy hơi tò mò nên hỏi.
Bạch Dận Ninh cười: “Dẫn em đi gặp một người.”
Bọn họ nhanh chóng đến trước mặt Lâm Tử Lạp, Bạch Dận Ninh cười giới thiệu với cô: “Đây là vợ tôi, Châu Thuần Thuần.”
Lâm Tử Lạp lịch sự chào hỏi: “Chào cô.”
Châu Thuần Thuần chớp đôi mắt ngây thơ rồi nói: “Em từng gặp cô ấy.”
Bạch Dận Ninh cười nói: “Ồ, vậy sao, gặp ở đâu thế?”
Lâm Tử Lạp cũng đang lục lại trí nhớ, nhưng vẫn không tìm thấy ký ức liên quan đến cô ấy.
Châu Thuần Thuần không biểu cảm gì, bình thản nói: “Vân Chi Tú, lúc em đặt bộ váy cưới đã từng gặp, một nhà thiết kế khác đón em và mẹ, cô ấy không để ý đến bọn em.”
Lâm Tử Lạp đã hiểu ra, chẳng trách luôn thấy chiếc váy cưới trên người cô ấy rất quen, lúc này mới nhớ ra, thiết kế này cô từng nhìn thấy trong bản vẽ của Tần Nhã, đó là bản thiết kế đầu tiên mà Tần Nhã nhận sau khi Vân Chi Tú khai trương.
Nghe Châu Thuần Thuần nói như thế, cô mới nhớ ra.
Trí nhớ ngày càng kém, chả lẽ phụ nữ mang thai sẽ giảm trí nhớ thật sao?
Nhưng lúc mang thai Ngôn Hi và Ngôn Thần không hề có tình trạng này, hay là do cô quá mệt mỏi chăng? Mặc dù rất muốn về nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng quay lại thành phố C, nhưng đây là đám cưới của Bạch Dận Ninh, phải kết thúc xong mới có thể đi được.
“Đi vội quá nên không kip chuẩn bị quà cưới đặc biệt gì cho anh, chỉ có thể tặng lì hì to một chút, chúc hai người đám cưới vui vẻ.” Lâm Tử Lạp cười nói.
Bạch Dận Ninh giả vờ giận: “Vậy là cô không có thành ý rồi, định đuổi tôi đi chỉ bằng một cái lì xì thôi sao?”
“Là anh không nói trước cho tôi, không phải tôi không chuẩn bị cho anh, nếu biết vị này là vợ của anh, lúc đó tôi đã bảo Tần Nhã không lấy tiền rồi, coi như là quà tặng cho vợ anh, hay là tôi gửi lại tiền đặt trang phục cưới cho anh nhé?”
Bạch Dận Ninh: “……”
Anh ta thiếu tiền như thế sao?
“Bây giờ tôi đã kết hôn rồi, cô vẫn còn bận tâm sao? Nói chuyện khách sáo thế?” Bạch Dận Ninh hỏi.
Lâm Tử Lạp nhíu mày, anh ta không nghĩ đến cảm nhận của vợ mới sao? Sao lại ăn nói tùy tiện như thế chứ?
Cô không khỏi nhìn Châu Thuần Thuần, cô ấy không hề thấy ngạc nhiên bởi lời nói của Bạch Dận Ninh, luôn rất bình tĩnh, mở to mắt.
“Cô ấy……”
Lâm Tử Lạp cảm thấy có gì đó sai sai.
Bạch Dận Ninh ngẩng đầu nhìn Châu Thuần Thuần, giơ tay về phía cô, cô ngồi xuống ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay của anh ta, cười rồi nói: “Dận Ninh.”
“Em có thích anh không?” Bạch Dận Ninh hỏi.
Châu Thuần Thuần chân thành gật đầu: “Em thích.”