Vốn dĩ giám đốc Vương chỉ muốn tìm nhà đầu tư để kinh doanh riêng. Bây giờ xem ra ông ta không có kiến thức nền tảng và việc khởi nghiệp ở thành phố này thực sự khó khăn.
Dù không muốn nhưng anh vẫn đồng ý.
Tông Triển Bạch đứng dậy: “Ông cứ làm đi. Tôi sẽ bảo trợ lý lập hợp đồng. Ông chủ vẫn sẽ là ông, còn tôi chỉ là cổ đông.”
Ông Vương trong thâm tâm biết mình chỉ là một ông chủ ở mặt ngoài, giống như một công việc bán thời gian.
Tông Triển Bạch bước ra khỏi văn phòng, gọi điện cho Quan Kình. Lúc anh đang trả lời điện thoại thì nghe thấy giọng nói, nói thêm vài câu với anh, cúp điện thoại rồi bước tới.
“Tổng giám đốc Tông.”
“Cậu nhờ người lập hợp đồng bảo ông ấy đến phòng tài vụ lấy một khoản tiền. Sếp Hứa sẽ gọi điện thoại cho cậu, đừng gặp anh ta trước. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Sau khi bàn giao xong, anh bước lên thang máy.
Con đường này của Quan Kình u tối.
Không gặp sếp Hứa mà muốn xem anh ta làm trước, xem thử hiệu quả ra sao, đạt được kết quả mỹ mãn rồi mới làm tiếp việc sau.
Lúc Tông Triển Bạch ra khỏi thang máy và đang đi về phía chiếc xe…”
Lúc Tông Triển Bạch xuống thang máy đi về phía xe, bỗng có một chiếc xe đi vào dừng lại trước mặt anh.
Người trong xe mở cửa xe ra, bước xuống: “Cậu đi đâu?”
Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Thực ra Tông Triển Bạch cũng định tìm anh ta, nhưng chưa nói ngay mà chỉ yên lặng nhìn anh ta, dường như đang đợi anh ta nói tiếp.
Như đang đợi anh ta nói thăng, cũng như đang đợi xem anh ta đã điều tra cái chết của Hà Khiếu Ninh đến đâu rồi.
Thẩm Bồi Xuyên cũng không biết mình làm sao, cứ thấy chột dạ, hình như anh cũng không làm chuyện gì xấu mà nhỉ?
Nhưng lại không dám đối diện với anh.
Chuyện đưa Lâm Tử Lạp đi từ trước đến nay đối với Tông Triển Bạch không hề ngay thẳng. Lâm Tử Lạp có thể tìm anh, có nghĩa là tín nhiệm anh, không có sự cho phép của Lâm Tử Lạp, anh không thể nói ra.
Anh cúi đầu nhìn xuống đất, vừa hay lại có một hòn sỏi nhỏ, anh dùng chân đá nó rồi lại nghịch: “Tôi đến là muốn nói với cậu, tôi đã tìm ra hung thủ giết Hà Khiếu Ninh rồi, nhưng lại không động đến cô ta, bây giờ phải làm thế nào?”
Giọng nói Tông Triển Bạch lạnh nhạt, không có nhịp điệu: “Cậu làm chuyện gì trái với lương tâm à?”
“Hả?” Bồi Thẩm Xuyên ngỡ ngàng lắc đầu: “Tôi, tôi sao lại làm chuyện trái lương tâm chứ?”
Cậu ta, cậu ta phát hiện ra điều gì sao?
Tông Triển Bạch cười nhẹ một tiếng: “Nhìn cậu kìa, mặt trắng bệch ra rồi, tôi chỉ đùa cậu thôi, làm gì mà kích động lên vậy?”
Thẩm Bồi Xuyên sờ sờ mũi: “Tôi nào có kích động, chỉ không hiểu lời nói của cậu thôi.”
Tông Triển Bạch cười không nói gì, bước về phía chiếc xe: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Thẩm Bồi Xuyên lại lờ mờ lần nữa.
“Cậu tìm ra manh mối, không đào sâu thêm nữa, định để sang năm sau à?” Anh ấn vào chìa khóa, đèn chiếc xe sáng lên, anh ngồi vào ghế lái, Thẩm Bồi Xuyên mới định thần lại ngồi vào ghế phụ.
“Chúng ta bắt người tùy tiện như vậy có phải đánh rắn động cỏ không?” Thẩm Bồi Xuyên lo lắng, có thể mua chuộc người phạm tội, không phải là chuyện người bình thường có thể làm.
Tông Triển Bạch nhìn anh: “Cậu không đập cỏ thì sao rắn ra ngoài được?”
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi gọi người bắt cô ta ra.”
“Hung thủ là nữ sao?” Tông Triển Bạch nhíu mày.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Chúng ta nói thẳng quá, không xét hỏi ra điều gì, người lại bị diệt khẩu rồi.”
Mấy năm nay trong con người của Thẩm Bồi Xuyên không còn lẫn lộn nữa, mặc dù không lên chức quan to nhưng cũng bồi dưỡng được không ít người.
Tông Triển Bạch không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Thẩm Bồi Xuyên lấy điện thoại ra, nói với bên kia mấy câu, cuối cùng nói: “Nhanh lên, tôi sắp đến rồi.”
Nghe được hồi âm của bên kia, anh ta mới cúp máy.