Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy đứng một bên chờ Thẩm Bồi Xuyên đi tới, nói: “Trước đây tôi làm thêm ở đây nên quen biết với chủ quán, món vịt quay nhà họ siêu ngon luôn.”





Tuy rằng quán ăn này nằm ở vị trí không tốt lắm nhưng mà không gian quán thì rất rộng rãi, trang trí độc đáo và sạch sẽ.





“Bây giờ thì hơi ít khách, nếu là buổi trưa sẽ rất đông khách, chúng ta vào thôi.” Tang Du cười nói.





Thẩm Bồi Xuyên gật đầu đi vào, bởi vì lúc này đã qua giờ cao điểm ăn sáng nên có rất nhiều chỗ trống, Tang Du chọn vị trí gần cửa sổ.





“Này, là Tang Du.” Nhân viên phục vụ trong quán ăn thấy cô thì chào hỏi.





Tang Du cười nói: “Đúng vậy, không phải nói người làm trong đây được giảm giá hả, hôm nay tôi dẫn người đến ăn nè, một lát đừng quên giảm giá cho tôi nha.”





“Được.” Ánh mắt của nhân viên phục vụ nhìn qua Thẩm Bồi Xuyên, rồi lại nhìn lại Tang Du cười cười: “Anh này là bạn…”





“Chú của tôi.” Tang Du vội vàng ngắt lời cô ta.





“Tôi còn tưởng là bạn trai của cô chứ, thực đơn này, gọi món đi.” Phục vụ đưa thực đơn cho họ.





“Để tôi gọi cho, tôi biết chỗ này có món nào ngon.” Tang Du xung phong nhận việc.





Thẩm Bồi Xuyên để thực đơn trên tay xuống.





“Cái này, cái này, này, còn có cái này nữa.” Tang Du đưa thực đơn cho cô ta.





“Được rồi, tôi sẽ mang món lên sớm thôi.” Nhân viên phục vụ cười nói với Tang Du.





Sau khi nhân viên phục vụ đi, Tang Du rót một ly nước đẩy đến trước mặt của Thẩm Bồi Xuyên: “Anh uống nước trước đi.”





Thẩm Bồi Xuyên bưng lên uống một ngụm, một lát sau nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên. Tang Du chỉ gọi bốn món thôi, nhưng mà họ lại mang lên tận năm món: “Ồng chủ biết cô dẫn người ta đến ăn nên tặng cho cô món này.”





Sau khi đã đặt hết tất cả món ăn lên bàn, nhân viên phục vụ thu mâm: “Hai người cứ từ từ ăn.” Nói xong thì tránh ra.





Món ăn đặc sản ở chỗ này chính là món vịt nướng giòn, bên ngoài xốp xốp giòn giòn, bên trong trơn mịn nhiều nước, cô cầm một cái bánh tráng gạo gói một miếng thịt vịt nói: “Anh thích ăn cay hay ăn ngọt?”





Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi thích ăn cay hơn, món ngọt đều là món ăn yêu thích của con gái.”





“Ai nói thế, bây giờ các cô gái đều có thể ăn cay đó.” Tang Du chấm vào tương ớt, sau đó đưa đến bên miệng của Thẩm Bồi Xuyên: “Nếu thử một chút đi.”





Thẩm Bồi Xuyên rũ mắt nhìn miếng thịt đang ở bên miệng của mình, cảm thấy như vậy thì quá mức thân thiết, cũng không tốt lắm: “Em ăn đi, tôi tự gói là được rồi.”





“Làm sao vậy, chê tay tôi bẩn à? Yên tâm đi vừa nãy lúc rót nước cho anh tôi đã rửa tay qua rồi.” Tang Du không nhượng bộ, cười nói: “Ăn đi.”





Thẩm Bồi Xuyên đành phải há miệng, Tang Du đút cho anh ấy ăn, ngón tay không cẩn thận chạm vào môi anh ấy, cảm nhận được sự mềm mại ướt át, cô ấy vội vàng thu tay, đặt tay ở trên bàn.





Cô ấy cõi lòng đầy mong chờ nhìn anh hỏi: “Sao hả, ăn ngon không?”





Thẩm Bồi Xuyên gật đầu, phút chạm nhau ngắn ngủi đó, anh cũng có cảm giác nhưng mà giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Hương vị cũng được, không có quá nhiều dầu mỡ.”





Quả thật ăn ngon, vịt nướng bình thường trên da sẽ có rất nhiều mỡ, mà ở đây da lại giòn giòn, thịt bên trong lại không quá lửa, kết hợp với tương ớt cay cay, những hương vị khác nhau kết hợp lại trong cùng một cuốn, không béo không ngán vô cùng ngon.





“Anh thử tương ngọt đi, ăn cũng ngon lắm,” Tang Du đặt chén tương ngọt trước mặt của Thẩm Bồi Xuyên, sau đó cầm một miếng bánh tráng gạo, đặt vào một miếng thịt vịt, chấm vào chén tương ngọt, sau đó bỏ thẳng vào miệng, không dùng cùng cùng loại tương chấm nhưng mà cuốn thịt cũng vô cùng ngon.





“Em là người sành ăn à.” Thẩm Bồi Xuyên nhận xét.





“Tôi đi làm thêm ở đây nên mới biết được, tôi cũng không có tiền để đi đến những nơi quá tiêu phí.” Tang Du cười nói, sau đó chuyển đề tài: “Anh có yêu cầu gì với vợ tương lai của mình không? Có cần phải là người có gia thế tốt, có công việc ổn định hay không?”





Lúc ở nhà của cục trưởng Tống người phụ nữ kia đã nói, Thẩm Bồi Xuyên có được như ngày hôm nay đều do một tay của cha cô ta đề bạt.





Nhưng mà cô ấy luôn cảm thấy tất cả những gì anh đang có đều là do chính anh nỗ lực đạt được.





“Tuổi tác xấp xỉ với tôi, vẻ ngoài hiền lành là được, còn về gia thế hay công việc thì không có yêu cầu gì chỉ cần phù hợp là được.” Thẩm Bồi Xuyên lơ đãng nói, anh ấy đối với nửa kia của mình cũng không có ham muốn mãnh liệt lắm, kết hôn cũng chỉ vì anh đang trong độ tuổi cần kết hôn thôi.





Yêu cầu của anh quả thật không cao, nhưng mà đối với Tang Du mà nói nó lại rất cao, cô ấy đã không thể đáp ứng được điều kiện đầu tiên, tuổi của cô kém anh rất nhiều.





Tang Du đẩy đĩa rau qua cho anh: “Tôi muốn đổi chuyên ngành, chi bằng vào ngành cảnh sát đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK