Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 148:





“Phòng chữ Càn tất cả hết 17.4 triệu.”





Lâm Tử Lạp rút thẻ ra thì đột nhiên cô bị một bóng người màu đen che phủ, có người đã đưa thẻ lên trước cô: “Quẹt tấm thẻ này đi.”





Cô xoay người thì nhìn thấy Tông Triển Bạch đang đứng đằng sau, ngược sáng nên cô cũng không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh, cô chỉ nhìn thấy một đường nét không rõ ràng.





Thu ngân cầm lấy thẻ trong tay Tông Triển Bạch: “Thêm vào nữa thì tổng cộng là 36.2 triệu.”





“Này, thì ra cho chị dâu mượn à.” Tô Trạm ở một bên nói, Lâm Tử Lạp cúi đầu, cô cất thẻ đi rồi nhẹ giọng nói: “Anh về không?”





Tông Triển Bạch còn chưa đáp, Tô Trạm đã cướp lời: “Bây giờ là mấy giờ? Về nhà cái gì chứ? Hơn nữa…” Anh ấy chỉ Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp: “Hai người còn nợ tôi một ly rượu cưới, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay bổ sung là đẹp.”





Tông Triển Bạch chưa kịp phản đối, ánh mắt của anh vẩn đục, lấp trong tia sáng khiến người khác không thể nhìn thấu.





Lâm Tử Lạp chỉ cảm thấy bối rối, đặc biệt là cách Tô Trạm xưng hô với cô, sao nghe có vẻ xấu hổ quá.





“Tôi không đi đâu, các anh đi trước đi.” Lâm Tử Lạp xoay đầu muốn đi, Tông Triển Bạch giữa chặt cánh tay của cô lại: “Đợi tôi một chút đã.”





Lâm Tử Lạp muốn gạt tay anh ra nhưng vì anh cầm chặt quá nên cô không gạt ra được.





Lúc này thu ngân mới thanh toán xong và đưa hoá đơn cho anh: “Của anh hết 36.2 triệu.”





Tông Triển Bạch cầm lấy nhét vào túi, anh nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”





Tô Trạm không định bỏ qua cho hai người họ, anh chặn trước hai người: “Hôm nay hai người không mời tôi một ly, tôi tuyệt đối sẽ không cho hai người đi.”





Tô Trạm nghiêng đầu, giống y hệt như đường là do anh ấy mở, cây là do anh trồng nên anh có quyền làm chủ vậy.





Tần Nhã đứng đằng sau hơi lui bước, cô muốn rời khỏi chỗ này, nhưng Tô Trạm đã nhìn thấy từ trong kính, một người phụ nữ đang định lén rời đi.





Tô Trạm vừa nhìn thấy cô ấy đi với Lâm Tử Lạp nên cũng biết bọn họ có quen biết với nhau, anh ấy kéo cô ấy lại: “Đừng đi.”





Tần Nhã bị doạ đến mức nhảy lên, cô ấy nhìn Tô Trạm bằng ánh mắt sợ hãi.





“Đừng sợ, cô là bạn của chị dâu tôi đúng không?” Tô Trạm mỉm cười, hàm răng trắng sáng dưới ánh đèn.





Tần Nhã nhìn thấy Lâm Tử Lạp gật đầu: “Tôi là trợ lý của chị Lâm.”





“Ồ, vậy hai người làm gì vậy?” Các bạn hãy qua truyen.one đọc để có nội dung chuẩn nhé!





“Nhà thiết kế thời trang.”





“Vậy thì may quá, tôi đang định đặt một bộ quần áo.”





“Vậy được, hôm sau chúng tôi mở cửa hàng mời anh đến ghé thăm.” Tần Nhã đối đáp lưu loát.





Cái gì?





Tô Trạm mở to mắt: “Các cô mở cửa hàng rồi à?”





Tần Nhã gật đầu.





Tô Trạm giữ chặt Thẩm Bồi Xuyên đang đứng im lặng ở bên, sau đó quàng cổ anh ấy: “Chị dâu mở cửa hàng, chúng ta nhất định phải ghé qua, hôm đó cậu nhất định phải tranh thủ thời gian để đến góp vui đấy.”





“Ừm.” Thẩm Bồi Xuyên đồng ý.





Anh ấy cảm thấy Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp tuy đã ly hôn nhưng họ đã có con rồi, tái hôn là chuyện sớm muộn. Nhìn dáng vẻ của Tông Triển Bạch, dường như anh cũng rất để ý cô ấy.





Nhất định phải đến, không có thời gian cũng phải cố mà đi.





Tô Trạm cười, môi hồng răng trắng: “Chị dâu, nếu hôm nay chị không mời chúng tôi một ly, tôi ở đây không đi đâu hết.”





Anh ấy chơi xấu.





Lâm Tử Lạp cau mày.





Cô nhìn Tông Triển Bạch, hi vọng anh có thể nói bạn của mình.





Đừng làm khó cô nữa.





Rượu cưới cái gì?





Làm gì có vui vẻ gì đâu?





Tông Triển Bạch vờ như không nhìn thấy, anh nắm chặt lấy tay cô.





Anh không từ chối ly rượu cưới kia của Tô Trạm.





Lúc đầu khi anh kết hôn cùng Lâm Tử Lạp, không hề có cái gì cả, bạn bè của anh, anh cũng không giới thiệu.





Anh đã bị câu chị dâu kia của Tô Trạm làm mềm lòng rồi.





Trước đây không muốn giới thiệu hai người với nhau là vì anh không có hứng thú gì với Lâm Tử Lạp.





Cuộc hôn nhân đó anh cũng không muốn có.





Nhưng bây giờ đã khác rồi, anh muốn giữ cuộc hôn nhân này, muốn giữ người con gái này.





Cũng hi vọng được cho mọi người thấy cô ấy.





Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đều là anh em tốt.





Để bọn họ biết nhau cũng tốt.





“Như vậy đi, chị dâu bận thì cứ đi đi, tôi với Xuyên Xuyên đi uống cùng cô đây cũng được.” Tô Trạm nắm chặt lấy tay của Tần Nhã, sau đó kéo cô đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK