Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 486:





Lâm Tử Lạp cảm thấy Trang Kha Nguyệt có chuyện muốn nói với mình, nghĩ đến khoảng thời gian cô ra ngoài cũng nên nói với bà một câu về tình trạng của mình, đành nói: “Mẹ, đợi tối nay con sang phòng mẹ, con có việc muốn nói với mẹ.”





“Được, mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.” Trang Kha Nguyệt nói.





“Chuyện gì ạ?” Lâm Tử Lạp hỏi.





Trang Kha Nguyệt nghĩ, hiện tại bọn họ vừa trở về, mà vú Vu và Lâm Tinh Tuyệt đều ở đây, không tiện nói.





Chuyện bà muốn nói cũng không muốn để người khác nghe thấy, bà nhìn con gái: “Tối nay, con đến phòng mẹ rồi mẹ sẽ nói với con.”





Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu, bưng đồ ăn vào phòng. Quần áo của Lâm Huệ Tinh đặt trên giường, hiện tại cô bé còn đang ngủ, mà Tông Triển Bạch lại an vị bên giường, nhìn cô bé.





Lâm Tử Lạp thầm thở dài trong lòng, cô đi tới, để thức ăn lên bàn: “Anh ăn một chút đi.”





Cô cầm quần áo của con gái lên, mắc lên móc áo.





Tông Triển Bạch ngồi không nhúc nhích, hắn không muốn ăn, ăn không vào, nhìn thấy khuôn mặt con gái càng không ăn được nữa.





Mặc dù vết tích đã tiêu tán gần hết, nhưng hắn vẫn để bụng chuyện con gái hắn bị người ta đánh.





Lâm Tử Lạp đi tới, để tay lên vai hắn, nhìn thấy hắn như thế này vì con gái, trong lòng cô vui vẻ.





Bởi vì hắn quan tâm đến con của bọn họ.





“Đừng tự trách nữa, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Lâm Tử Lạp an ủi.





Tay của Tông Triển Bạch chụp lên mu bàn tay cô nắm chặt, Lâm Tử Lạp thuận thế ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt, không nói gì.





Chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, nhìn đôi mắt đen láy của hắn, Lâm Tử Lạp nhiều lần xúc động muốn nói cho hắn biết chuyện Trình Dục Tú.





Thế nhưng cô biết, đó là không lý trí.





Sẽ hủy hoại hắn, cũng sẽ khiến những năm tháng chịu đựng của Trình Dục Tú uổng phí.





Cô nhẹ giọng hỏi: “Còn giận à?”





Tông Triển Bạch nhẹ giọng ừ.





“Không phải lỗi của anh.” Lâm Tử Lạp nói.





Tông Triển Bạch rũ mắt xuống: “Sáu năm trước, với anh mà nói là tiếc nuối của cả đời này.”





Hắn bỏ lỡ mất khoảng thời gian Lâm Tử Lạp cần hắn nhất, bỏ qua giai đoạn khôn lớn của hai đứa trẻ.





“Về sau chúng ta sẽ ở bên nhau.” Lâm Tử Lạp cười, hắn như thế này lại khiến cô không quen.





Hắn rất chân thành: “Làm thêm đứa nữa đi.”





Để hắn nhìn dáng vẻ mang thai của cô, trải nghiệm quá trình cô sinh nở, nhìn đứa bé lớn lên từng ngày.





Hắn muốn bù đắp tiếc nuối bỏ lỡ.





Lâm Tử Lạp nói thân thể mình không tốt, không phải gạt hắn mà là không thích hợp mang thai nữa, nhưng vì không để hắn thất vọng, vẫn đồng ý: “Được.”





Tông Triển Bạch nắm cả eo cô, cái cằm chống lên đầu vai cô, chóp mũi tràn ngập mùi hương đặc trưng trên người cô.





Âm sắc rất thấp, mỗi một chữ lại rõ ràng đến vậy, tràn ngập quyến rũ: “Đêm nay em ngủ chung với anh chứ?”





Lâm Tử Lạp: “…”





Người này có cần thẳng thắn vậy không?





Bàn tay Lâm Tử Lạp đặt trên vai hắn thu lại: “Đêm nay không được.”





“Hử?”





“Em thấy mẹ có tâm sự, tối nay em phải sang phòng mẹ một chuyến.”





“Anh chờ em.”





Lâm Tử Lạp vừa dứt lời, hắn liền mở miệng, cũng không phải ngủ cùng Trang Kha Nguyệt, hắn chờ ý là như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK