“Ừm, sau đó thế nào?” Anh bế con gái tới bàn ăn rồi kéo ghế ngồi xuống.
Lâm Huệ Tinh cúi đầu gảy ngón tay và không muốn nói.
Lâm Tinh Tuyệt đi tới leo lên ghế, sau đó kể lại Tô Trạm đã trêu chọc Lâm Huệ Tinh thế nào, lời nói gốc của Tô Trạm là, “Tiểu Nhụy, cháu có thông minh không?”
Lâm Huệ Tinh cười hì hì, đồng thời kiêu ngạo đáp: “Tất nhiên là có rồi.”
“Vậy chú Tô sẽ hỏi cháu một câu, cháu trả lời được thì chứng tỏ cháu thông minh.”
“Được thôi.” Lâm Huệ Tinh tràn đầy tự tin, sau đó Tô Trạm hỏi: “Chú hỏi cháu một câu, cháu chỉ cần trả lời biết hoặc không biết.”
“Vâng ạ.”
Lâm Huệ Tinh vẫn rất hứng thú, đầy mong đợi chờ Tô Trạm nói tiếp.
“Cháu ngốc như thế, ba mẹ cháu có biết không?”
“Không biết… Bi… ết…”
Hình như trả lời thế nào cũng giống đang thừa nhận mình là đồ ngốc.
Đến khi Lâm Huệ Tinh phản ứng lại thì lập tức đuổi theo Tô Trạm muốn đánh anh ấy, sau đó là cảnh tượng Lâm Huệ Tinh đuổi theo Tô Trạm trong phòng khách mà bọn anh nhìn thấy.
Lâm Huệ Tinh chép miệng, tủi thân nói: “Ba ơi, chú Tô nói con ngốc.”
Tô Trạm kéo ghế ngồi xuống, ngượng ngùng mỉm cười: “Chú chọc con thôi mà.”
Lâm Huệ Tinh leo xuống chạy tới trèo lên người Tô Trạm, Tô Trậm ôm bé vào lòng, đồng thời nhìn bé đầy cảnh giác: “Cháu làm gì vậy? Muốn trả thù chú à?”
Cô bé lắc lắc đầu: “Cháu sẽ chỉ nói với dì Tần Nhã là chú Tô nhân lúc không có dì ấy ở đây để tìm bạn gái khác.”
Tô Trạm: “…”
Anh ấy sai rồi ư?
Có được nói xin lỗi không?
Có thể không trêu anh ấy kiểu vậy không?
Tô Trạm rất hối hận, tại sao anh ấy lại chọc phải tổ ong vò vẽ này chứ?
“Tiểu Nhụy, là chú ngốc, chú ngốc, cháu đừng nói xấu chú với dì Tần Nhã, bằng không chú sẽ trở thành trai độc thân giống chú Thẩm của cháu mất. Cháu thấy chú ấy đáng thương biết bao nhiêu, đừng nói lung tung với dì Tần Nhã có biết không?”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Anh ấy chẳng làm gì cả, sao nằm không cũng trúng đạn?
Anh ấy bước tới vỗ mạnh vào vai Tô Trạm: “Anh em tốt.”
Thẩm Bồi Xuyên còn chưa nói ra nỗi khổ của mình thì nhìn sang Lâm Huệ Tinh trong lòng Tô Trạm, đứa nhỏ này cũng trở nên ngày càng giống Lâm Tinh Tuyệt, anh ấy không thể không cảm thán: “Hai đứa nhỏ này thành tinh rồi, đừng trêu chọc vẫn tốt hơn.”
Tô Trạm tiếp tục nhận sai: “Tiểu Nhụy à, chú sai rồi, là chú ngốc, chúng ta không nói lung tung với Tần Nhã có được không?”
Lâm Huệ Tinh vươn tay véo mặt Tô Trạm: “Nể tình chú thành thật, cháu tạm tha cho chú đấy.”
Tô Trạm như được xá tội, nghĩ thầm, sau này không chọc đứa nhỏ này nữa, mới nhỏ xí đã không chịu thiệt, lòng trả thù mạnh thật.
“Lớn rồi ai dám lấy cháu đây.”
“Gì cơ?” Lâm Huệ Tinh không nghe rõ.
Tông Triển Bạch lạnh lùng nhìn qua, Tô Trạm vội vàng ngậm miệng lại rồi vỗ nhẹ vào lưng Lâm Huệ Tinh: “Chú chưa nói gì cả, chúng ta ăn cơm thôi.”
Vú Vu đã bưng hết thức ăn lên bàn, đang đi bưng món canh cuối cùng.
Lâm Tử Lạp xếp bát lên bàn rồi ngồi xuống cạnh con trai.
Cô sờ tóc cậu bé: “Ăn cơm đi.”
Tô Trạm ngồi đối diện cô, anh ấy chần chừ một lúc rồi hỏi: “Chị dâu, Tần Nhã thế nào rồi?”