Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần trước đến nhà họ Tống, cũng là tỏ vẻ.





Cục trưởng Tống nhíu mày: “Chẳng phải cô gái đó rất tốt sao? Cậu ăn hiếp người ta à?”





Tống Nhã Hinh bưng món ăn lên, nghe thấy ba cô nói vậy bèn nói: “Bồi Xuyên là người như vậy sao? Chia tay chỉ có thể chứng minh là không còn duyên phận nữa.”





cục trưởng Tống liếc nhìn con gái: “Đừng ngắt lời khi chúng ta nói chuyện.”





“Không sao đâu, Nhã Hinh nói đúng.” Thẩm Bồi Xuyên cũng không biết mình có thích Tang Du hay không.





Anh ấy chỉ cảm thấy cô đột nhiên biến mất trong thế giới của mình, trong lòng có chút không thoải mái, cảm thấy thiếu vắng rất nhiều.





Tống Nhã Hinh ngồi xuống bên cạnh anh ấy: “Bồi Xuyên, uống ít đi.”





Cô nhìn cục trưởng Tống, nói với giọng điệu kỳ quái: “Ba, tuy rằng ba rất vui nhưng cũng không thể ép anh ấy uống được.”





cục trưởng Tống nhướng mày nói: “Ba còn là ba của con sao?”





Tống Nhã Hinh gật đầu: “Đương nhiên.”





“Sao ba thấy con đối xử với ba không tốt như khi đối xử với Bồi Xuyên nhỉ? Tại sao con không quan tâm đến ba?” cục trưởng Tống nhìn con gái.





Con gái ruột của ông nghĩ gì ông đều biết hết.





Đây cũng là lý do tại sao ông phải bằng mọi cách giải quyết chuyện của Thẩm Bồi Xuyên.





Biết con gái mình đã ly hôn, khả năng ở bên Thẩm Bồi Xuyên là không cao nên phải đối xử tốt với Thẩm Bồi Xuyên.





Để khi cậu ấy đồng ý, cũng khiến ông không cảm thấy quá thiệt thòi cho cậu ta.





Hoặc có thể, cậu ấy có thể nể mặt ông mà chấp nhận con gái.





Đây là tính toán riêng của ông.





Cho dù một người không màng tư lợi đến đâu, khi giải quyết vấn đề liên quan đến người thân, ít nhiều cũng sẽ có thiên vị.





Dù sao cũng là con gái ruột của ông, ông cũng muốn giúp một chút.





Ông là một người cha, và Tống Nhã Hinh là con gái của ông.





Thẩm Bồi Xuyên đã uống khá nhiều, cũng không để ý những thứ đó.





Ngay cả khi không uống quá nhiều, Thẩm Bồi Xuyên cũng không chắc nghĩ rằng mình có thể làm con rể của cục trưởng Tống.





“Hãy uống một ly đi, lần này mọi chuyện có thể chuyển nguy thành an, xứng đáng chúc mừng, các cụ có câu “sau tai họa, chắc chắn có phúc.”





Tống Nhã Hinh nhìn về phía cục trưởng Tống: “Làm gì đến nỗi nghiêm trọng như ba nói, Thẩm Bồi Xuyên là người tốt đương nhiên sẽ được ông trời phù hộ, vốn dĩ anh ấy là người rất ngay thẳng chính trực.”





“Để ý đến mấy thứ đấy làm gì, chúng ta uống một ly.” cục trưởng Tống cầm ly rượu.





Thẩm Bồi Xuyên cũng cầm ly rượu trước mặt lên, vì không tiện từ chối cục trưởng Tống, anh ấy cảm thấy mình đã uống quá nhiều.





Sau khi cạn ly với cục trưởng Tống, anh ấy nói: “Tôi không thể uống được nữa, tôi uống quá nhiều rồi.”





Bà Tống cười nói: “Không sao, buổi tối uống nhiều thì cứ nghỉ ngơi ở đây. Dù sao trong nhà có phòng trống.”





Biết rằng Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du đã ‘chia tay’, họ rất nhiệt tình với Thẩm Bồi Xuyên.





Họ nghĩ rằng con gái họ có hy vọng một lần nữa.





Muốn biến Thẩm Bồi Xuyên trở thành con rể của mình.”





Thẩm Bồi Xuyên uống rất nhiều, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, cho dù quan hệ với cục trưởng Tống rất tốt, nhưng sao có thể sống trong nhà người ta?





Anh muốn từ chối, nhưng không biết làm cách nào để từ chối sự nhiệt tình của cục trưởng Tống.





Sau ngần ấy thời gian, anh đã tự giúp mình.





Dù sao thì anh cũng phải nhận sự ưu ái này.





“Bồi Xuyên, cậu đang có tâm sự gì đúng không?” cục trưởng Tống nhìn anh và hỏi.





Biểu cảm của anh hơi bối rối, thậm chí đến cục trưởng Tống uống khá nhiều rượu rồi mà vẫn có thể nhìn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK