Chẳng mấy chốc xe đã dừng trước cổng tiểu khu, ở đây ô tô không vào được đây, bảo vệ canh gác rất nghiêm ngặt, Lâm Tử Lạp gọi điện cho Lý Chiến.
Lý Chiến không có ở nhà, đang cùng Long Mập Mập uống rượu, bởi chuyện mà Văn Khuynh làm ra, khiến anh ấy không thể đối diện được, cho nên đơn giản vẫn như trước, không trở về nhà.
Anh ấy đã rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Lâm Tử Lạp: “Chị dâu.”
“Tôi đang ở trước cổng tiểu khu nhà cậu, cậu có thể ra ngoài một chút không?”
Lý Chiến chợt tỉnh táo lại: “Sao chị lại tới nhà em vậy? Đi cùng anh em sao?”
“Không, tôi tới một mình, cậu ra đây một chút, bảo vệ ở cổng không cho vào.”
“Em không có ở nhà.” Lý Chiến đặt ly rượu xuống, bước ra ngoài, Long Mập Mập đuổi theo anh ấy: “Cậu lại đi đâu, không phải nói trở về tiếp tục công việc sao? Lại đổi ý?”
Độ hot đã giảm xuống rồi.
Có còn muốn nổi tiếng nữa không vậy?
Lý Chiến không kiên nhẫn, quay lại nhìn anh ấy: “Bây giờ tôi có chuyện.”
Lâm Tử Lạp một mình đến đó, anh ấy thấy lo lắng, Văn Khuynh không biết có làm khó dễ gì cô không.
Anh ấy phải quay về.
“Tôi đã đồng ý với anh rồi, thì nhất định sẽ làm, trước hết phải để tôi đi giải quyết chút chuyện đã được không?” Lý Chiến dùng chút nhẫn nại cuối cùng.
Long Mập Mập đứng im chỗ cũ, không đuổi theo nữa, biết tính khí của anh ấy, liền thở dài, một mình trở về uống rượu tiếp.
Lâm Tử Lạp khẽ nhíu mi: “Tôi đưa điện thoại cho bảo vệ, cậu có thể nói chuyện với ông ấy một chút được không?”
Lý Chiến lên xe, nói “được”.
Lâm Tử Lạp đưa điện thoại cho người gác cửa, biết được là đến nhà họ Văn, họ mới cho vào.
Khi đến cửa nhà họ Văn, Lâm Tử Lạp bỏ túi tài liệu vào trong túi, đẩy cửa bước xuống xe: “Anh ở đây chờ tôi.”
Vệ sĩ lo lắng: “Nhưng…”
Lâm Tử Lạp nhấn mạnh: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Vệ sĩ chỉ có thể nghe lời cô và ở lại, Lâm Tử Lạp tự mình bước tới bấm chuông cửa.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, khi nhìn thấy Lâm Tử Lạp, Lý Tịnh sửng sốt, sau đó mới tránh về phía sau cười nói: “Mau vào đi.”
Lý Tịnh thực sự không ngờ rằng Lâm Tử Lạp sẽ chủ động tìm tới, nghĩ đến quan hệ của cô và Tông Triển Bạch, vẫn nhiệt tình như cũ.
“Cháu đến một mình sao?” Lý Tịnh hỏi.
Lâm Tử Lạp bình thản đáp một tiếng vâng.
“Lần này là ai tới …” Văn Khuynh bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn Lâm Tử Lạp liền đột ngột dừng hỏi.
Dáng vẻ kinh ngạc, như thể việc cô đến đây là một điều ngoài ý muốn, ông ta bất giác nhìn về phía sau cô, không thấy Tông Triển Bạch đến cùng, liền cảm thấy có chút hụt hẫng.
“Cô đến đây có chuyện gì?” Ông ta hỏi một cách hững hờ.
Lâm Tử Lạp đứng yên, lặng lẽ nhìn ông ta.
Người này có mối quan hệ máu mủ với cô, lúc này lẽ ra phải có sự căng thẳng và vui mừng khi nhận lại người thân.
Nhưng ngay lúc này cô chỉ còn lại sự phiền muộn.
Văn Khuynh cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, cố lảng tránh ánh mắt của cô: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Cô vẫn không thu lại ánh mắt, giọng nói rất nhẹ nhàng, chậm rãi: “Tôi có thể nói chuyện với ông không?”
Văn Khuynh cau mặt: “Là cậu ta bảo cô tới đây sao?”
Ông ta nghĩ thầm chắc là Tông Triển Bạch nhờ cô đến hòa giải mối quan hệ?
Nghĩ vậy trong lòng liền cảm thấy có chút vui mừng.
“Không phải, anh ấy không biết tôi đến đây.”