Cô bé không nhất thiết phải sờ mó mới ngủ được nhưng bàn tay nhỏ kia lại không ngoan ngoãn chút nào.
Bàn tay nhỏ của cô bé mềm mại lướt qua lướt lại trên người Tông Triển Bạch khiến anh mất kiên nhẫn chụp lấy tay con gái nói: “Ngoan nào.”
Cô bé chớp chớp mắt nói: “Thịt của ba cứng thật đấy.”
Cô bé sờ mẹ Lâm Tử Lạp hay bà Trình Dục Tú đều thấy rất mềm, chỉ có ba thì không mềm chút nào.
Tông Triển Bạch cũng đến cạn lời với nhận xét của con gái.
“Ngủ đi, đừng nói linh tinh nữa.” Lâm Tinh Tuyệt vỗ vỗ lưng em gái.
Lâm Huệ Tinh bĩu môi: “Em có nói chuyện với anh đâu, em nói với ba mà.”
“Được rồi, không ai được nói nữa, ngủ đi.” Lâm Tử Lạp nghiêm khắc nói.
Hai đứa trẻ vẫn rất nghe lời Lâm Tử Lạp, lập tức không dám nói gì nữa.
Nhưng chúng cũng không ngủ ngay được mà phải độ tiếng sau mới từ từ thiếp đi.
Lâm Tử Lạp không ngủ được, cô có tâm sự trong lòng.
Cô không biết Tông Triển Bạch có biết chuyện Lâm Tinh Tuyệt gây chuyện hay không. Anh về nhà muộn, cô vẫn chưa kịp nói với anh.
Một lúc sau khi hai đứa nhóc đều đã ngủ cô mới gọi khẽ: “Anh ngủ rồi à?”
Tông Triển Bạch cũng chưa ngủ được, anh “ừm” một tiếng.
Lâm Tử Lạp bỏ chăn ra, khẽ khàng ra khỏi giường: “Em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra ngoài đi.”
Lâm Huệ Tinh đang gối đầu lên cánh tay anh. Tông Triển Bạch nhẹ nhàng đỡ đầu con gái đặt lên gối rồi theo Lâm Tử Lạp ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Tử Lạp vào phòng khách rót một ly nước: “Anh có muốn uống không?”
“Anh không.” Tông Triển Bạch mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sô pha nói: “Em muốn nói gì với anh thế?”
“Hôm nay lúc em về đã gặp một người.” Cô đi tới ngồi xuống cạnh Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch nheo mắt lại, dường như đoán được ai đến tìm cô.
Lâm Tử Lạp nhìn vẻ mặt của anh hỏi: “Anh biết là ai à?”
Chuyện con trai làm sao anh có thể không quan tâm được chứ?
Anh “ừm” nhẹ một tiếng: “Đừng lo.”
Anh đã cho không ít người lùng sục người phụ nữ này. Bây giờ bà ta còn không ra khỏi thành phố B được nên bắt được bà ta chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Em có bị thương không?” Tông Triển Bạch vuốt mái tóc dài của cô. Lâm Tử Lạp uống một ngụm nước rồi đặt cốc lên bàn và nói: “Em không.”
“Em sợ bà ta sẽ làm hại hai đứa trẻ nên em bảo mẹ mấy hôm nay không đưa hai đứa tới nhà trẻ nữa. Nếu anh có nhân lực thì gọi hai người tới đây.” Cô sợ người phụ nữ kia sẽ làm ra chuyện gì điên rồ.
Tông Triển Bạch nói: “Anh sẽ sắp xếp.”
Lâm Tử Lạp dựa vào lòng anh, tựa đầu lên vai anh hỏi: “Có phải bác Văn Khuynh biết rồi không?
“Chưa có bằng chứng.” Tuy là họ đều suy đoán rằng Văn Khuynh vì biết mối quan hệ giữa Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch mới làm ra những chuyện này
nhưng họ không có bằng chứng chứng minh Văn Khuynh biết. Rốt cuộc làm sao ông ấy biết, là có người nói cho hay…
Lâm Tử Lạp thở dài một cái nói: “Em không muốn anh phải khó xử nhưng em cũng không thể nói rõ với anh nguyên do. Đây là em đồng ý với bà ấy. Nếu thật sự là do quan hệ của em và bà ấy khiến bác Văn Khuynh muốn chia rẽ chúng ta thì em thực sự không ngờ và cũng rất bất lực. Em tình nguyện giải thích với ông ấy hoặc giữ khoảng cách với bà ấy…”
Gặp riêng là được.
Cô cũng hơi bất cẩn. Trước đây Tông Triển Bạch đã từng nhắc nhở cô.
Cô cũng biết rằng Văn Khuynh có khúc mắc với Trình Dục Tú. Năm đó vì Văn Nhàn mà ông bất chấp phạm pháp, nhốt Bạch Hồng Phi và Trình Dục Tú lâu như thế.
Bây giờ Văn Nhàn ra đi rồi, e là Văn Khuynh chỉ thấy hận Trình Dục Tú mà thôi.