Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Lạp không dám ngẩng đầu, cô lợi dụng việc đi giày cho con, đáp qua loa: “Không sao thật ạ.”





Trình Dục Tú nhìn thấy Lâm Tử Lạp không muốn nói đến chủ đề này.





Nhưng vú Vu lại không để ý ánh mắt, bà không nhìn ra Lâm Tử Lạp luôn muốn trốn tránh chủ đề này, bà lại hỏi: “Phòng tắm trên tầng có phải không làm lớp chống trơn không, nếu không làm thì không được rồi, rất trơn trượt đó.”





“Làm rồi mà.” Trình Dục Tú nói, hơn nữa chỗ đó còn được làm bằng vật liệu chống trơn rất tốt, theo lý mà nói thì không thể nào ngã được, Lâm Tử Lạp lại ngã, chuyện này đúng là ngoài dự liệu.





Trình Dục Tú không nghĩ theo hướng khác.





Vú Vu không hiểu, nếu đã làm lớp chống trượt rồi thì sao lại ngã được chứ?





“Được rồi, đều ra cửa hết đi.” Tông Triển Bạch hắng giọng nói.





Cả nhà lục tục mặc áo khoác ngoài rồi ra ngoài cửa, bên ngoài gió thổi, còn nghe thấy cả tiếng bước trên tuyết.





Lâm Huệ Tinh cũng không muốn để Lâm Tử Lạp bế, nó ngoan ngoãn bám vào lòng Tông Triển Bạch.





Có lẽ là do tuyết hắt sáng, rõ ràng trời đã tối nhưng nhìn cảnh vật vẫn thấy rõ ràng.





Mấy chiếc xe nối đuôi nhau ra khỏi biệt thự.





Con đường trắng tinh bị bánh xe lao qua kéo một vệt dài trên đường.





Địa điểm do Tông Khải Phong chọn, là căn phòng có thể dành cho hai mươi người, trước đây Tông Triển Bạch không về đón tết, người làm trong nhà và lái xe đều ăn cùng bàn, những người ở trong nhà hằng ngày đều giống như người nhà của anh vậy.





Hơn nữa như vậy nhìn sẽ ấm cúng hơn.





Năm nay Tông Khải Phong rất vui, ông đã không nhớ rõ bao lâu rồi ông chưa cùng Tông Triển Bạch đón đêm giao thừa.





Từng người ngồi xuống, nhân viên phục vụ bước vào xem hiện giờ có nên bê món lên không.





Tông Khải Phong còn chưa mở miệng, Lâm Huệ Tinh đã nói trước: “Lên đi, cháu đói rồi.”





Dù gì cũng là trẻ con, phục vụ mỉm cười nhìn Tông Khải Phong hỏi ý kiến.





Tông Khải Phong phẩy tay: “Nghe lời cháu gái tôi.”





Phục vụ đáp một tiếng rồi ra khỏi phòng, không lâu sau một đoàn nhân viên phục vụ đã bê hàng loạt những món ngon bày biện khắp lên bàn.





Lâm Huệ Tinh sắp chảy nước miếng đến nói: “Woa, thơm quá đi, cháu muốn ăn.”





Cô bé đã sắp không chờ kịp để thưởng thức.





“Trước khi bắt đầu dùng bữa, tôi có vài lời muốn nói.” Tông Khải Phong đột nhiên mở màn, ông bảo Trình Dục Tú cầm đồ mà ông đã chuẩn bị ra.





“Sáu năm trước tôi không biết là tôi có cháu trai, cháu gái, không thể chăm sóc cho chúng nó, tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi, đương nhiên cũng vô cùng cảm ơn Lâm Tử Lạp, người đã sinh và nuôi dưỡng chúng.”





Tông Khải Phong bảo nhân viên phục vụ rót rượu, nhân viên phục vụ rất biết ý, anh cầm chai rượu đến cạnh Lâm Tử Lạp, rót đầy cốc cho cô.





“Ly đầu tiên ba mời con.”





Lâm Tử Lạp hơi sợ, hai tay cô nâng ly rượu lên: “Ba khách sáo quá ạ, đó đều là những việc con không oán không trách, con tình nguyện làm, rượu của ba con không dám nhận, con chỉ là đời sau, là con nên kính ba.”





Lâm Tử Lạp kính cẩn, uống một hơi hết sạch, rất cay, kéo vào trong cổ họng là một loạt cảm giác nóng rát.





Cô quệt miệng: “Con không giỏi uống rượu.”





Tông Triển Bạch gắp thức ăn cho cô: “Ăn một miếng để lót.”





Tông Khải Phong phẩy tay bảo cô ngồi xuống.





Lâm Tử Lạp gắp miếng mà Tông Triển Bạch gắp cho đưa vào miệng, nhai vài miếng rồi nuốt xuống.





Tâm trạng của Tông Khải Phong rất vui, ông rất hài lòng với người con dâu này, là cô ấy khiến Tông Triển Bạch tự nguyện trở về nhà, là cô ấy sinh cho nhà họ Tông hai đứa cháu dễ thương.





Ông lấy hai tờ giấy từ tay Trình Dục Tú: “Chỗ này đều là cổ phần của công ty ba, ba chia làm hai phần, một phần cho Tiểu Hi, một phần cho Tiểu Nhuỵ.”





Công ty giao cho Tông Triển Bạch quản lý, nhưng trong tay ông vẫn có cổ phẩn, hiện giờ ông đều cho hai đứa cháu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK