Bỗng nhiên anh nhíu mày thấp giọng nói: “Em kêu nhỏ một tiếng thì hai đứa sẽ không tỉnh đâu.”
Lâm Tử Lạp: “…”
“Sao anh có thể càng ngày càng không biết xấu hổ thế này chứ?” Lâm Tử Lạp giãy giụa càng nhiều, cô thật sự sợ anh tinh trùng lên não làm ra hành vi gì đó không nên làm ngay trước mặt trẻ con.
Tông Triển Bạch cong đầu gối, dùng chân kẹp chân cô để cô không thể động đậy. Hiện tại đầu óc anh rất tỉnh táo, dù cho không thể kiềm chế được với cô thì cũng sẽ không làm ra hành vi gì không phù hợp trước mặt trẻ con.
Anh lẳng lặng nhìn Lâm Tử Lạp, tuổi của cô không lớn lắm nhưng trên khuôn mặt thanh tú lại lộ ra vẻ trẻ con nên trông cô còn nhỏ hơn tuổi thật, anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ như sứ: “Ngôn Ngôn, anh không thích tâm tư của anh ta đối với em.”
Anh không thể nào rộng lượng được với người mơ ước bà xã của mình.
“Anh chỉ là một người bình thường nên người phụ nữ của anh chỉ có thể thuộc về mỗi mình anh, có nằm mơ cũng không được.”
Lâm Tử Lạp hiểu, bình tĩnh suy nghĩ thì trong lòng cô cũng sẽ không vui nếu có người có tâm tư như vậy với Tông Triển Bạch.
“Vì em biết nên em chỉ yêu anh, còn đối với anh ta chỉ là xã giao bình thường mà thôi.” Lâm Tử Lạp tỏ rõ lòng mình. Có đôi khi trong lòng người đàn ông này chỉ nhỏ như một mũi kim nên cô vẫn phải giải thích cho anh nghe tránh để anh lại suy nghĩ nhiều.
Đột nhiên Lâm Tử Lạp cười rộ lên: “Ở chung với anh càng lâu thì em lại phát hiện bên trong và bên ngoài của anh hoàn toàn khác nhau.”
“Hả? Thể hiện ra ở đâu? Em nói nghe xem nào.” Tông Triển Bạch có chút hăng hái, dịch cơ thể cô ra để tránh đè lên bụng cô rồi mới nghiêng người nằm xuống.
Lâm Tử Lạp nói: “Anh thả chân em ra trước đi đã.”
Tông Triển Bạch không thả: “Em nói trước đi.”
Lâm Tử Lạp nghiêng đầu sang chỗ khác: “Anh là tên vô lại, những nhân viên kia của anh đã từng nhìn thấy anh như thế này chưa?”
“Tôi chỉ tỏ ra vô lại trước mặt vợ của tôi thôi, bọn họ không có tư cách nhìn thấy.” Anh nói năng hùng hồn, hoàn toàn không cảm thấy có gì là không đúng cả.
Lâm Tử Lạp: “…”
“Ồ.” Cô cảm thán một tiếng: “Quả nhiên anh là một người bình thường.”
Tông Triển Bạch cầm tay cô: “Em sờ xem.”
Gương mặt Lâm Tử Lạp nóng lên, trợn trừng mắt ngơ ngác nhìn anh đến nói chuyện không trôi chảy: “Anh… anh… anh đang làm gì đó?”
“Để em sờ xem cơ thể anh có nóng hay không, có phải tim anh vẫn đang đập không. Nó không phải được làm bằng sắt hay thép đâu mà nó được làm bằng máu thịt và có nhiệt độ, nó cũng không thể trốn khỏi cái chết như bao người. Cho nên nó là thế đấy, cô đừng yêu cầu nó không có thất tình lục dục giống như thần tiên.” Anh nhìn thấy gương mặt Lâm Tử Lạp còn chưa hết đỏ thì buồn cười nói: “Có phải vừa rồi em đang nghĩ bậy bạ gì không?”
Lâm Tử Lạp ho khẽ một tiếng, cố giả bộ trấn định nói: “Không có.”
Cô không hiểu sai.
Thật sự không có!
Cho dù có cũng không thể thừa nhận.
Ở trước mặt người đàn ông này thì cô đã sớm không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào nữa rồi.
Cô hoàn toàn bị đi lệch rồi.
“Có câu tục ngữ thế nào nhỉ? Gần mực thì đen gần đèn thì sáng đúng không ta?”
“Cô đang nói tôi à?” Anh khẽ nhướng mày lên.
“Hai người đang nói gì thế?” Tông Ngôn Hi mơ màng dụi mắt, rõ ràng mắt của cô bé vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng trong phòng.
“Không nói gì cả, con hãy ngủ đi.” Lâm Tử Lạp vội vàng ôm cô bé rồi nhẹ nhàng vỗ lưng.
“Mẹ nói ngày mai mẹ sẽ dẫn con đến cửa hàng thú cưng đấy, không được quên đâu.” Đi đến cửa hàng thú cưng đã trở thành chuyện quan trọng trong lòng cô bé rồi.
Người còn chưa tỉnh táo mà đã không quên nhắc nhở.
Lâm Tử Lạp dỗ dành cô bé: “Được rồi, ngày mai mẹ dẫn con đi, bây giờ thì mau đi ngủ đi.”
“Đã rất lâu rồi mẹ không ôm con ngủ, cái ôm này vẫn ấm áp như trước.” Cô bé co lại trong lòng cô rầu rĩ nói.