Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 447:





“Đang nghĩ gì thế?” Anh dựa vào quá gần, giọng nói trầm thấp, lúc nói chuyện mang theo hơi thở nóng hổi, toàn bộ rơi vào bên tai cùng vùng cổ trên da của cô, Lâm Tử Lạp giật mình ngẩng đầu nhìn phía nguồn phát ra âm thanh.





Khoảnh khắc mà cô ngẩng đầu đó, Tông Triển Bạch ở trong mắt cô liền nhanh chóng ẩn núp không một dấu vết.





Ánh mắt của anh khẽ động, lúc kết hôn, anh không cho cô cái gì cả, cô cũng là phụ nữ, cũng hi vọng mặc váy cưới chứ.





Cô lùi người lại kéo dãn khoảng cách với anh, cúi thấp đầu: “Không, không nghĩ gì cả.”





Cô tiếp tục vẽ thiết kế che đi sự mất mát vừa rồi của bản thân.





Tông Triển Bạch lại dựa sát vào: “Hôm nay đi đâu thế?”





“Ra ngoài mua ít đồ.” Trong tay cô cầm bút và bảng vẽ, một tay chống dưới đất định đứng lên, nhưng vừa động một cái mới phát hiện một chân đặt bản vẽ lâu không hoạt động nên bị tê không nhúc nhích được.





“Tê chân à?” Tông Triển Bạch ngồi xổm bên cạnh cô, xoa chân phải của cô, lại xoa chân trái: “Chân nào cơ.”





Lâm Tử Lạp hơi ngập ngừng nói: “Bên trái.”





Anh xoa bắp chân bên trái: “Chỗ này?”





Lâm Tử Lạp nhìn bàn tay của anh đặt trên chân mình nhẹ nhàng nắn tóp, bàn tay của anh rất rộng, nóng bỏng, đường chỉ tay đan chéo chằng chịt, người cô phủ lên một lớp mồ hôi thấm ướt hết quần áo, khoảnh khắc này anh rất dịu dàng, giống như ánh sáng mặt trời ấm áp rọi vào lòng cô, vừa mềm vừa êm.





Trong lúc không kiểm soát giọng nói của cô cũng trở nên vừa trầm vừa khàn: “Ưm.”





Tông Triển Bạch mặc quần tây, ngồi ở tư thế này thấy không thoải mái, anh dứt khoát ngồi xuống, đem chân của cô đặt lên trên đùi mình: “Duỗi ra.”





Lâm Tử Lạp rất nghe lời.





Tông Triển Bạch cúi đầu, rất chuyên tâm nắn bóp chân bị tê của cô.





Một lúc sau, anh hỏi: “Không có lời nào muốn nói với anh à?”





Lâm Tử Lạp cứ nghĩ anh vẫn vì chuyện của Bạch Dận Ninh mà tức giận, nên lại giải thích một lần nữa: “Em với anh ấy thật sự không có gì cả.”





Tông Triển Bạch ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô, anh là muốn Lâm Tử Lạp chủ động nói với anh chuyện hôm nay gặp Hà Thụy Trạch cơ, anh hi vọng cô sẽ thẳng thắn mở long với anh.





Còn về Bạch Dận Ninh.





Giọng nói của anh lạnh vài phần: “Sau này cách cậu ta xa một chút.”





Lâm Tử Lạp gật đầu nói: “Được.”





Cô khôn ngoan như vậy Tông Triển Bạch cũng không đành lòng trách cứ cô không nói chuyện hôm nay gặp Hà Thụy Trạch, anh chủ động nhắc tới: “Hôm nay gặp Hà Thụy Trạch à?”





Lâm Tử Lạp chợt ngẩng đầu lên, nhìn mặt anh, sao anh lại biết chuyện hôm nay gặp Hà Thụy Trạch chứ?





Rất nhanh cô đã hiểu, hôm nay tài xế đi theo cô, chắc chắn là do tài xế báo cáo chuyện hôm nay với anh.





“Có làm tổn hại gì đến em hay không?”





Lâm Tử Lạp bây giờ mới nhớ lại cảnh tượng Hà Thụy Trạch bắt cô, tim ở trong lồng ngực bỗng đập mạnh, cô lắc đầu: “Không có.”





Mặc dù nguy hiểm suýt chút nữa thì bị anh ta bắt đi, nhưng may mà cô thoát được, cũng coi như trong cái rủi có cái may.





Tông Triển Bạch nhìn ra cô muốn giấu giếm, Hà Thụy Trạch xuất hiện chắc chắn là muốn bắt cô, anh ôm cô vào trong lòng, hai cơ thể dán sát vào với nhau, may mà Hà Thụy Trạch không thành công: “Sau này phải theo sát anh, mất tích rồi anh biết đi chỗ nào tìm em chứ, tìm đâu ra mẹ đẻ của hai đứa con anh đây.”





Lâm Tử Lạp rủ mắt xuống không nói gì, Tông Triển Bạch chống ngón tay vào trán cô: “Có nghe thấy không hả?”





Cô vẫn im lặng như cũ.





Tông Triển Bạch càng giữ tay chặt hơn, trong lúc hít thở, cô có thể cản nhận được rõ ràng hơi thở ấm áp của anh, đang bao vây lấy thân thể cô, cả người không khỏi căng thẳng, thấp giọng nói: “Nghe rõ rồi.”





Anh cúi đầu nhìn một cái, vén mái tóc dài trước ngực cô bỏ sự vướng víu, vén qua sau lưng: “Thế này mới ngoan.”





Anh giữ lấy eo cô, ôm cô từ dưới đất lên: “Thử xem đã đi được chưa.”





Lâm Tử Lạp cử động một chút, chân bị tê giờ đã có cảm giác, cô nói: “Có thể đi rồi.”





Cô định đẩy anh ra để tự đi, nhưng kết quả lại bị anh giữ chặt lấy eo bế lên, cô la lên, nghĩ đến hai đứa nhỏ đang ở trong phòng, cửa thang máy có vệ sĩ, cô vừa kêu chắc chắn sẽ có người đến, ngay lập tức che miệng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK