Những gì anh nói là lời từ trái tim mà anh chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng anh cũng chưa từng quên.
Sáu năm, quá dài, hơn ba nghìn ngày, không chỉ là thời gian, mà còn là rất nhiều điều tốt đẹp và niềm vui mà anh chưa từng tham gia.
Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng và mong chờ khi trở thành ba trước cửa phòng sinh.
Anh không biết con mình trông như thế nào khi mới sinh ra.
Anh không biết con mình mọc chiếc răng đầu tiên khi nào.
Anh không biết con mình bao nhiêu tuổi sẽ biết nói. Câu đầu tiên là gọi ba hay mẹ trước.
Anh không biết cảm giác như thế nào khi ôm một đứa trẻ sơ sinh.
Có lẽ anh cố ý muốn Lâm Tử Lạp đạt được mục đích, hoặc có lẽ là chạm đến chuyện buồn từ sâu trong đáy lòng mà anh đã tự mình uống cạn chai rượu.
Cũng say rồi. Mong cả nhà truy cập truyen.one đọc bản chuẩn tại mặt tiền nhé! Khích lệ nhóm làm tốt nhé!
Anh ôm Lâm Tử Lạp không nói gì cũng không buông ra.
Chỉ là muốn ôm. Ôm người phụ nữ mềm mại, ấm áp, chu đáo và còn hơi thở này trong lòng mới cảm thấy cô ấy hoàn toàn là của mình, bằng xương bằng thịt.
“Anh say rồi.” Lâm Tử Lạp vỗ nhẹ vào lưng anh.
Đầu anh vùi vào cổ cô: “Anh không say, anh chỉ không thoải mái.”
Anh nắm tay Lâm Tử Lạp ấn vào ngực: “Trong này không thoải mái.”
Lâm Tử Lạp chớp mi, trầm giọng nói: “Những ngày tháng sau này của chúng ta còn dài, bây giờ anh cần đi ngủ.”
“Phiền các anh đưa anh ấy lên lầu.” Cô nhìn ba người đàn ông đối diện.
Nếu không biết chuyện gì đang xảy ra lúc đầu, thì sau này sẽ hiểu rõ. Bữa ăn này hoàn toàn là để rót rượu cho Tông Triển Bạch.
Còn tại sao thì cũng không biết.
Hai người là đủ rồi, Thẩm Bồi Xuyên không lên, mà nhìn Lâm Tử Lạp: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Lâm Tử Lạp trả lời: “Khả năng uống rượu của anh ấy có tốt không?”
Dưới tình huống bình thường cũng không tệ. Dù sao anh ấy cũng là một doanh nhân, thường xuyên uống rượu, giao du. Cho dù không có tửu lượng, anh ấy vẫn có thể luyện uống thường xuyên.
“Anh nói xem anh ấy say rồi à?” Lâm Tử Lạp hỏi.
Về sau rõ ràng là anh ấy tự mình rót vào chén, hành động của cô rõ ràng như vậy. Anh ấy nhất định biết muốn chuốc rượu, muốn khiến anh ấy say.
“Tâm trạng của anh ấy không tốt, rất dễ bị say.” Ngầm ý là say rồi, đằng sau còn có cả tâm trạng nữa.
Lâm Tử Lạp hít một hơi, đã đến bước này, cô chỉ có thể tiếp tục theo kế hoạch của mình.
“Vú Vu, đi lên chăm sóc anh ấy đi.” Say rượu, khát nước và muốn nôn mửa, không có ai chăm sóc thì không được.
Vú Vu đang ngâm mật ong trong phòng bếp, Lâm Tâm Ngôn mím môi: “Đổ nước lọc cho anh ấy.”
Cô sợ anh tỉnh lại, cô sẽ không kịp thời gian.
“Tôi hỏi anh lấy xe đẩy ở đâu?” Cô nhìn Thẩm Bồi Xuyên.
“Cô muốn làm gì…”
“Tôi không có nhiều thời gian, chúng ta vừa đi vừa nói.” Lâm Tử Lạp ngắt lời anh.
Vú Vu đứng yên, không tiến không lùi.
Uống nhiều rượu như vậy đến một ly nước mật ong cũng không có?
Đang nghĩ tới việc vào bếp, Vú Vu lại rót thêm một chén nữa, nhưng vẫn bỏ mật ong. Đương nhiên là không có Lâm Tâm Ngôn quan sát mới lén bỏ vào.
Thẩm Bồi Xuyên đặt chiếc xe lăn bên cạnh Lâm Tử Lạp, đưa tay ra đỡ cô ngồi dậy rồi đẩy cô đi.
Tới chỗ xe, đỡ Lâm Tử Lạp lên xe, xe lăn gấp để ở ghế sau.
Anh vào vị trí lái xe, khởi động xe, đồng thời hỏi: “Bây giờ có thể nói rồi, cô không ngại làm mọi cách để chuốc say Cảnh Hạo là muốn đi gặp ai? Hay là có chuyện?””