Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 404:





Có thể để cho cô ấy tự phơi bày vết sẹo của mình, làm một con búp bê ma để dọa cô ta?





Lâm Tử Lạp biết đại khái tại sao Diêu Thanh Thanh lại ghét mình: “Có lẽ là cô ta thích Bạch Dận Ninh, cảm thấy tôi gần gũi anh ta?”





Cô đỡ Tông Triển Bạch ngồi lên ghế salon, cũng ngồi xuống theo: “Mặc dù bây giờ không có chứng cứ trực tiếp, nhưng chắc chắn cô ta hoài nghi, rõ ràng cô ta đã tới quán rượu nhưng lại phủ nhận.”





“Sao cô lại biết?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.





“Tự cô ta nói mà, Bạch Dận Ninh vì muốn chứng minh với tôi, Diêu Thanh Thanh không phải người dọa tôi, nên đã gọi cô ta lại đối chất thẳng mặt, cô ta nói cô ta chưa từng tới quán rượu.”





Tô Trạm hứng thú: “Quan hệ của cô ta và Bạch Dận Ninh thế nào, sao Bạch Dận Ninh lại bao che cho cô ta như vậy?””





Cô ấy đã từng ở chung một cô nhi viện với Bạch Dận Ninh khi còn bé, có chút tình cảm.” Lâm Tử Lạp thản nhiên nói.





Tô Trạm cười tủm tỉm nhìn lướt qua Tông Triển Bạch, nghiêng người về phía trước một chút: “Chị dâu, sao chị biết? Bạch Dận Ninh nói với chị à?”





Lâm Tử Lạp không phát hiện bẫy trong lời cậu ta nói, thành thật trả lời: “Đúng thế.”





Hơn nữa, Bạch Dận Ninh không nói, cô biết thế nào được, mà cô cũng không có người để đi điều tra chuyện này.





“Anh ta nói hết thân thế của mình cho cô nghe, tin tưởng cô như vậy, không phải là có ý với cô đó chứ?”





Lâm Tử Lạp: “…”





Tông Triển Bạch trầm mặt xuống, lồng ngực cũng căng thẳng lên, hắn có thể nhìn ra được tâm tư của Bạch Dận Ninh với Lâm Tử Lạp.





Lâm Tử Lạp rõ ràng cảm thấy khí lạnh toát ra từ trên người Tông Triển Bạch.





Không cần nhìn, cô cũng biết, giờ phút này sắc mặt Tông Triển Bạch chắc chắn là không dễ nhìn.





Lâm Tử Lạp liếc nhìn Tô Trạm: “Sao tôi không có cảm giác gì nhỉ? Chẳng lẽ cậu là con giun trong bụng Bạch Dận Ninh, ngay cả suy nghĩ của anh ta mà cũng biết?”





Tô Trạm: “…”





Thẩm Bồi Xuyên cười, tiếp lời: “Cũng không phải, chắc là con sâu.”





Tô Trạm trừng mắt nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Sao anh không có lập trường gì thế? Chúng ta mới là anh em đó!”





Cậu ta nhấn mạnh hai chữ ‘anh em’ như thể đang nhắc nhở hắn phải đứng về phe ai.





Thẩm Bồi Xuyên đứng sau lưng Lâm Tử Lạp, mở hai tay: “Anh chắc chắn cùng phe với chị dâu, cậu không có tiền, cùng phe với cậu có ích lợi gì chứ?”





Tô Trạm: “…”





Lâm Tử Lạp quay đầu, im lặng nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi cũng không có tiền.”





“Cô không có, Cảnh Hạo có, của Cảnh Hạo chính là của cô, dù cho không phải của cô thì cũng là của con trai cô, dù sao chắc chắn cũng có tiền hơn là Tô Trạm . Đi theo cô, chắc chắn sẽ được ăn no uống say.”





Bây giờ Tông Triển Bạch đã có một cậu con trai Lâm Tinh Tuyệt , tương lai, gia sản của nhà họ Tông chẳng lẽ không truyền cho con trai à?





A, không đúng, Tô Trạm ngồi về phía Lâm Tử Lạp, cười nịnh: “Chị dâu, sau này tôi cũng đi theo cô thôi.”





Cậu không ngu đâu, cậu cũng muốn đi theo Lâm Tử Lạp, nhìn xem hiện tại Tông Triển Bạch cũng muốn dính lấy cô rồi.





Lâm Tử Lạp nhíu mày, người này sao lại trở mặt nhanh như vậy?





Không phải cậu ta đang đấu võ mồm với Thẩm Bồi Xuyên à?





Sao lại chen đến bên cạnh cô rồi?





“Chị dâu…”





‘Bạch’





Tô Trạm định kéo cánh tay Lâm Tử Lạp, kết quả còn chưa đụng được đến thì đã bị Tông Triển Bạch phất tay đẩy ra.





Tô Trạm khoanh tay, ai oán nhìn Tông Triển Bạch, thấp giọng lầu bầu: “Thật nhỏ mọn.”





“Cậu nói cái gì?” Tông Triển Bạch nghiêng lỗ tai, ra vẻ như không nghe rõ.





Hắn đang rất không vui vì chuyện của Bạch Dận Ninh đấy, lúc này đang cần một nơi trút giận.





Tô Trạm nháy mắt liền sợ: “Em không nói gì, không hề nói gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK