“Tôi đang có hẹn nên tôi đi trước đây.” Sau đó, anh quay sang nói với Tang Du: “Đi thôi.”
“Đội trưởng Thẩm, chúng ta có thù oán gì sao?” Bạch Dận Ninh nhíu mày, anh ta chỉ thích một người, đó là sai sao?
Thẩm Bồi Xuyên liếc anh ta một cái, nói: “Chúng ta không có thù oán gì cả. Tôi chỉ kết bạn với những người chính trực. Về phần những người ngày đêm mơ tưởng đến vợ của người khác, tôi không có ấn tượng tốt với họ.”
Nói xong, anh ấy dẫn Tang Du rời đi.
Bạch Dận Ninh không thể phản bác, anh ta cũng biết chuyện này là sai, nhưng ai có thể kiểm soát được chuyện tình cảm chứ. Ai có thể làm một người lí trí khi yêu?
Nếu bộ não có thể kiểm soát cảm xúc, nó nói rằng anh ta không được thích thì anh ta sẽ không thích cô, có thể anh ta đã đưa nghe theo lý trí từ lâu rồi, anh ta cũng đã tự nói với bản thân không biết bao nhiêu lần rằng điều này là sai, đừng yêu cô ấy nữa, nhưng tình cảm vẫn còn đó, anh ta làm sao có thể buông bỏ được.
Anh ta đã cố gắng hết sức không nghĩ tới cô nữa, cũng không dám đi gặp cô nữa, vậy họ còn muốn anh phải làm sao?
“Có những người lặng lẽ trốn tránh người khác chỉ vì quá yêu họ mà không được đáp lại. Chỉ là họ tránh né được việc gặp gỡ người mình yêu, nhưng tình cảm thì lại không thể trốn tránh được. Dận Ninh, đây không phải lỗi của anh.”
Diêu Thanh Thanh đặt hai tay lên vai anh ta an ủi: “Cũng giống như em vậy, em không thể khống chế được tình yêu của em dành cho anh, nếu thực sự tình cảm có thể dễ dàng buông bỏ như vậy thì nó đã chẳng đáng để chúng ta trân trọng rồi.”
Bạch Dận Ninh nắm tay cô ta, cười nói: “Thật ra anh rất may mắn.”
May mắn vì ông trời đã đem Diêu Thanh Thanh đến với cuộc sống của anh ta.
Đây có lẽ là điều may mắn nhất trong cuộc đời của Bạch Dận Ninh này, đúng không?
Diêu Thanh Thanh đơn thuần lại tốt bụng, còn hiểu tất cả mọi việc anh ta bất đắc dĩ phải làm.
Anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, từ khi anh ta gặp Lâm Tử Lạp, anh ta đã biết rõ mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa rồi, trái tim đã đập rộn ràng cũng không thể bình tĩnh lại như trước nữa.
“Có lẽ ba em có thể giúp chúng ta.” Diêu Thanh Thanh biết rõ anh ta muốn đòi lại công bằng cho Cao Nguyên.
Bạch Dận Ninh lắc đầu, anh ta biết Diêu Bân không thích người nhà họ Cố, cũng không muốn dính líu đến nhà họ Cố, dù sao thì bà Diêu cũng đã từng có quan hệ với nhà họ Cố.
Anh ta không thể để nhà họ Diêu bị khó xử được.
“Đừng nói với ba em, chuyện này em cứ để anh tự mình giải quyết.” Bạch Dận Ninh nói với Diêu Thanh Thanh.
“Nhưng bây giờ Cao Nguyên đang ở bệnh viện, bên cạnh anh cũng không có ai giúp đỡ…”
“Em phải tin anh.” Bạch Dận Ninh vỗ vai cô: “Vào nhà thôi.”
Diêu Thanh Thanh rũ mắt xuống, chỉ có thể nghe lời anh ta, đẩy anh ta vào nhà.
Ở bên này, Thẩm Bồi Xuyên đưa Tang Du đến trước nhà cục trưởng Tống, anh ấy giơ tay bấm chuông, Tang Du lo lắng nắm chặt hai tay đứng ở một bên, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên cô ấy đến nhà người lạ, không phải nhà một người lạ bình thường, trong lòng cô ấy vô cùng lo lắng.
Thẩm Bồi Xuyên vỗ vỗ vai cô: “Ăn cơm xong chúng ta sẽ rời đi ngay, mọi người trong nhà đều rất thân thiện, cô không cần phải lo lắng.”
Tang Du cố nặn ra một nụ cười: “Lần đầu tiên tôi đến đây mà, không thể tránh khỏi việc căng thẳng lo sợ được.”
Một tiếng lách cách vang lên, cánh cửa được mở ra. Vợ của cục trưởng Tống ra mở cửa. Thẩm Bồi Xuyên thấy bà thì nở nụ cười, mở miệng chào lớn: “Cháu chào bác ạ.”
Bà Tống cười rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy Tang Du, nụ cười của bà ấy cứng đờ trong giây lát, hỏi: “Đây là?”
“Đây là bạn gái của cháu ạ.” Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy giải thích quá rắc rối, nếu như anh ấy nói Tang Du không phải là bạn gái anh ấy, chắc chắn Cục trưởng Tống sẽ lại răn dạy anh một hồi cho mà xem. Vì vậy, để đỡ rắc rối, anh ấy đã nói như vậy.
Nụ cười trên mặt bà Tống đã biến mất hoàn toàn.
“Mẹ, sao mẹ không mời khách vào.” Tống Nhã Hinh đi tới, nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên thì cười nói: “Mau vào đi.”
Thẩm Bồi Xuyên cũng biết chuyện Tống Nhã Hinh là con của Cục trưởng Tống, anh ấy gật đầu chào cô, hỏi: “Cô cũng ở đây à?”
Tống Nhã Hinh vẫn đeo tạp dề, cô ta cầm một miếng gừng trên tay, cười nói: “Đương nhiên, trước đó ở đây là nhà của tôi, nhưng bây giờ nó vẫn là nhà của tôi mà.”