Khi trở lại bệnh viện lần nữa, người đang đứng ngoài cửa, nhìn anh ta một cách kỳ lạ, không phải đi rồi sao? Tại sao lại quay lại?
“Tôi đưa hoa cho cô ấy rồi sẽ đi.” Bạch Dận Ninh đạo.
Người đứng ngoài cửa cảm thấy hơi khó xử.
Phía trên đã giao phó không thể tùy tiện để người khác ra vào, vừa rồi anh ta cũng đã vào 1 lần rồi.
Lúc này, vú Vu ra ngoài vứt rác, thấy Bạch Dận Ninh đang bị chặn ngoài cửa, bà đi tới, dường như cũng cảm thấy kì lạ vì tại sao Bạch Dận Ninh lại quay trở lại.
Mới đi tới hỏi: “Cậu còn có chuyện gì không?”
Bạch Dận Ninh đưa bó hoa cho Vú Vu: “Giúp tôi đưa cho cô ấy.”
Vú Vu vô cùng vui vẻ nhận lấy, hoa đẹp như vậy, vừa nhìn đã thấy vui rồi, nếu như cắm ở trong phòng bệnh, nhất định sẽ làm tăng không khí trong phòng, Lâm Tử Lạp không thể bước xuống giường, được ngắm hoa đẹp, có lẽ tâm trạng cũng sẽ tốt hơn, Vú Vu cười nói: “Tôi thay mặt cho cô chủ cảm ơn cậu, bây giờ cơ thể cô ấy vẫn chưa tốt, cũng không để cậu phải vào, bác sĩ nói cô ấy phải nghỉ ngơi nhiều.”
Bạch Dận Ninh nói rõ: “Làm phiền bà chăm sóc cho cô ấy.”
Cao Nguyên đưa cho vú Vu một tấm danh thiếp: “Cần gì có thể liên lạc, tôi sẽ hỗ trợ.”
Vú Vu do dự một chút, nếu như người ta đã đưa cho mình, mình không nhận cũng sẽ là thất lễ, hơn nữa thấy dáng vẻ cậu ta cũng rất thân quen với Lâm Tử Lạp, Vú Vu bèn nhận lấy: “Vậy tôi về trước, cô ấy không thể một mình ở phòng bệnh.”
Bạch Dận Ninh gật đầu.
Vú Vu cầm hoa trên tay quay trở lại phòng bệnh, Lâm Tử Lạp nằm ở trên giường mơ màng buồn ngủ, dường như thấy Vú Vu cầm theo thứ gì đi vào, cô mới mở mắt ra, thấy rõ Vú Vu cầm trong tay một bó hoa hồng, mới bàng hoàng hỏi: “Hoa này có từ đâu?”
Chẳng lẽ là do Tông Triển Bạch mua?
“Người ngồi xe lăn lúc nãy mang đến.” Vú Vu tìm một bình thủy tinh, chuẩn bị cắm hoa vào.
Lâm Tử Lạp tránh người sang một bên, lông mi hơi giật, cũng đúng, Tông Triển Bạch cũng không phải là người biết làm những chuyện này.
Cô cười khổ, thấy mình hôm nay không được bình thường.
Lúc nào cũng có thể nhớ đến anh.
Phòng bệnh màu trắng tinh, được trang trí một bó hoa hồng, làm tăng thêm không ít sắc thái, phòng bệnh lạnh băng dường như cũng tăng thêm chút vui tươi.
Vú Vu cười híp mắt muốn nói chuyện với Lâm Tử Lạp, lần này lại thấy cô nhắm hai mắt lại, không biết có phải là cô đã ngủ hay không, vú Vu cũng không dám quấy rầy cô.
Buổi tối, người giúp việc mang đồ ăn đến, vú Vu gọi điện thoại về thì Trình Dục Tú đã nhận, Trình Dục Tú nghĩ đó là Tông Khải Phong, nhưng lại là vú Vu, vú Vu vẫn luôn chăm sóc cho Tông Triển Bạch, hơn nữa được Tông Triển Bạch vô cùng tín nhiệm, bà gọi điện thoại tới nói cần nhà đưa cơm, những thứ khác cũng không nói nhiều.
Về chuyện Lâm Tử Lạp mang thai, có để cho Trình Dục Tú biết hay không, phải để Tông Triển Bạch quyết định.
Vú Vu biết thái độ của Tông Triển Bạch đối với Trình Dục Tú.
Cho nên không dám nhiều lời.
Trình Dục Tú hỏi tại sao phải đưa cơm, nhưng vẫn làm theo yêu cầu, Vú Vu nói cho có lệ, Lâm Tử Lạp thấy không thoải mái, thích thanh đạm.
Trình Dục Tú cũng không hỏi nữa, dù sao tình hình bây giờ của Lâm Tử Lạp, không muốn ăn uống cũng là điều bình thường.
Chỉ cảm thấy hơi lo, nhưng nghĩ Tông Khải Phong tìm Tông Triển Bạch giải quyết chuyện này, lại cố kím nén không tiếp tục hỏi.
Cũng dựa theo những gì vú Vu nói để làm thức ăn, dinh dưỡng cũng phối hợp cân bằng, vừa đẹp mắt vừa thơm ngon, Lâm Tử Lạp ăn một ít, không nhiều, nhưng cũng coi như ăn xong, vú Vu rất vui vẻ: “Chỉ cần có thể ăn một chút là được.”
Đợi sau này dần dần sẽ khá hơn.
Lâm Tử Lạp nhìn đồng hồ, thấy đã bảy giờ tối, Tông Triển Bạch vẫn không thấy quay trở lại.
Vú Vu thu dọn chén đũa, cô tựa vào đầu giường, ánh mắt lơ đãng nhìn vào đóa hoa hồng được bày trước cửa sổ, nở đúng lúc, cô nửa híp mắt, nhìn đến mất hồn.
Vú Vu dọn xong đống chén bát đi vào, thấy Lâm Tử Lạp ngồi ngây người, hỏi: “Đẹp lắm đúng không.”
Lâm Tử Lạp ngước mắt lên nhìn vú Vu cười, không lên tiếng.
“Vú Vu, bà biết đây là hoa gì không?” Lâm Tử Lạp đột nhiên hỏi.
Vú Vu lắc đầu, chỉ thấy hoa này rất đẹp, còn tên là gì thì thật sự không biết.