Thực ra cô cũng không biết liệu Tông Triển Bạch có đến tìm cô không.
Cô đối với anh ấy có quá nhiều điều không chắc chắn.
Dù gì hai người cũng cách xa nhiều năm như vậy.
Chỉ có cô vẫn ôm hi vọng, ôm hi vọng trông ngóng và chờ đợi anh.
Cô không chắc sẽ có thể chạy thoát nên không dám làm lộ ra ý định chạy trốn của mình trước mặt Hà Thuỵ Trạch, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em sẽ không lên tiếng.”
“Ngoan.” Hà Thuỵ Trạch xoa đầu cô, sau đó anh ta xoay người ra mở cửa, ngay khoảnh khắc cửa vừa mở ra, người bên ngoài lập tức xong vào, người đàn ông đằng sau mặc bộ thường phục đi vào, anh ta nghiêm túc nói: “Hai người các anh…”
“Cảnh sát, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải người có quan hệ bất chính, chúng tôi là người của thành phố B, người trên giường là bạn gái của tôi, cô ấy không được khoẻ, lại còn bị câm nữa.” Nói xong Hà Thuỵ Trạch cầm chứng minh thư của mình đưa ra cho người cảnh sát đó xem: “Anh xem.”
Người cảnh sát đó cầm lấy chứng minh thư của Hà Thuỵ Trạch, anh ta xoay xoay vài xong xem, xem xong anh ta không nói gì cả mà đeo khẩu trang lên. Anh ta nhìn qua chứng minh thư rồi nói với người bên ngoài: “Được rồi, không phải là bọn họ.”
Mấy lần lượt đi ra khỏi căn phòng bé nhỏ, người đội trưởng trước khi đi ra còn tốt bụng nhắc nhở: “Tốt nhất đừng ở những nhà nghỉ như thế này, vừa không an toàn vừa dễ gây hiểu lầm.”
Hà Thuỵ Trạch tiễn anh ta ra ngoài, gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng.”
Người đó nghiêng đầu nói thầm với Hà Thuỵ Trạch: “Tôi biết các anh không phải quan hệ mua bán kia, bởi vì gái ở đây tôi đều quen hết.”
Hà Thuỵ Trạch không hài lòng với người cảnh sát vì anh ta nói rõ ra đến như vậy, nhưng trên mặt Hà Thuỵ Trạch vẫn phải nở nụ cười, dù gì đây cũng không phải địa bàn của anh ta, rồng không ép nổi đầu rắn đất, anh ta không muốn gây sự: “Tôi biết rồi.”
Hà Thuỵ Trạch tiễn người xong đồng thời cũng đóng cửa phòng lại: “Chỗ này đang quét mại dâm.”
Anh ta chưa nói xong thì đã phát hiện người trên giường đã biến mất, cửa sổ trên đầu giường bị mở ra, sắc mặt anh ta chợt thay đổi, nhanh bước chạy xuống tần, anh ta nghiêng đầu nhìn xuống, bên dưới có một cái mái nhỏ, không phải có từ trước, hình như nó được lắp vào.
Nếu như lời người cảnh sát đó nói, nhà nghỉ như ở đây là nơi buôn bán mại dâm, vậy chỗ này cũng thường xuyên bị kiểm tra, để tiện cho trốn thoát nên người ta mới thiết kế một chiếc mái nhỏ bên ngoài cửa sổ.
Cái mái nhỏ kia giúp cô trèo xuống thì nó cũng có vẻ hơi cao, Lâm Tử Lạp ngảy xuống sẽ bị trẹo chân, tốc độ chạy cũng chậm đi hẳn.
Hà Thuỵ Trạch nhìn thấy bóng dáng của cô, anh ta tức giận hét lên: “Lâm Tử Lạp.”
Anh ta gào thét gọi, Lâm Tử Lạp chạy càng nhanh hơn, cô không màng chân đau mà chỉ nghĩ tới việc phải chạy thật nhanh, không được để Hà Thuỵ Trạch bắt được cô.
Cô đã chạy thoát, Hà Thuỵ Trạch liền biết cô vốn chưa hề bị mất kí ức.
Vốn anh ta không tin cô, có thể đoán ra được, nếu bị anh ta bắt trở lại, anh ta sẽ dùng thủ đoạn gì để đối đãi với cô.
Hà Thuỵ Trạch lao xuống lầu, anh ta chạy nhanh như bay đuổi theo cô.
Anh ta tuyệt đối không thể để cho Lâm Tử Lạp chạy thoát!
Chỗ này rất nhỏ, đèn đường cũng chẳng có mấy cây, ánh đèn mờ ảo, mà đường lại loằng ngoằng, thi thoảng lại gặp phải đống tro tàn, khắp nơi thơm phức mùi tỏi và mùi thịt nướng.
Lâm Tử Lạp chạy vào con hẻm nhỏ, con hẻm tối đen khiến cô không nhìn được bất cứ thứ gì, cô không dám dừng lại, hai tay không ngừng quờ quạng khắp nơi để tìm đường, bước chân lại càng nhanh hơn.
“Lâm Tử Lạp em không chạy thoát đâu.” Có ánh đèn xẹt qua, giọng Hà Thuỵ Trạch vang lên.
Anh ta đang ở gần.
Lâm Tử Lạp cố gắng nén sự sợ hãi và hoảng loạn xuống, tiếp tục chạy, không biết chân cô va phải cái gì khiến bước chân gián đoạn, vì cô luôn bị Hà Thuỵ Trạch trói lại, dưới chân lại không có giày nên cô chỉ đôi chân trần, chân trần cũng có cái lợi là khi chạy sẽ không phát ra tiếng động, bất lợi là nó không thể bảo vệ chân cô khỏi những vật cứng dưới đất.
Cô không biết chân mình va phải cái gì, nhưng chân cô rất đau.
Cô bám lấy bức tường trên con hẻm đi tiếp, không dám chậm lại phút nào.
Cuối con hẻm có ánh sáng, cô nhanh chóng chạy qua đó, muốn đứng lại nhưng ánh đèn đó rất nhanh đã lướt qua.
Hi vọng bị bị dập tắt, hơn nữa bước chân của Hà Thuỵ Trạch ngày càng gần hơn, cô lo lắng nhìn ngó xung quanh, cô muốn tìm một chỗ trốn thân.
“Ngôn Ngôn.” Giọng nói ngày càng gần hơn, cô thậm chí còn nhìn thấy ánh đèn trong tay Hà Thuỵ Trạch.
Lúc này cô vô cùng hi vọng có người đến cứu cô.
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, hiện giờ muốn thoát khỏi sự khống chế của Hà Thuỵ Trạch chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô mà thôi.
Cô lấy lại tinh thần, không màng những cơn đau kia để tiếp tục chạy tiếp.
Ra khỏi con hẻm cô gặp một con đường xi măng, cách đó không xa còn có chiếc đèn đường, chỗ đó rất sáng.
“Lâm Tử Lạp, em lừa anh!” Không biết tại sao lúc này Hà Thuỵ Trạch lại đuổi kịp cô.
Lâm Tử Lạp nhanh chóng xoay đầu thì phát hiện Hà Thuỵ Trạch đang đứng ở lối ra của con hẻm, trong tay cầm một chiếc đèn pin đang rọi đến chỗ cô, hình dáng u ám: “Tại sao em lại chạy đi vậy?”
Lâm Tử Lạp đứng đối diện với anh ta, cô nói nhỏ: “Đừng ép em hận anh!”