Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiệu Vân thầm nghĩ trong lòng, Lâm Tử Lạp không muốn tiếp nhận JK thì sau này giao lại cho Tông Ngôn Thần cũng được.





Tông Ngôn Thần rửa tay xong, nhìn Thiệu Vân rồi hỏi: “Tên ngốc đó ở đâu? Cháu muốn xem xem ngốc đến thế nào?”





Thiệu Vân ngồi yên trên ghế không động đậy, chỉ vào ban công: “Cháu đứng lên ban công nhìn xuống là thấy.”





Khi Tông Ngôn Thần vừa định đi thì Lâm Tử Lạp ở trong bếp lại gọi bé: “Ngôn Thần, con vào làm giúp mami một việc được không?”





“Vâng ạ.” Tông Ngôn Thần đi vào bếp, Lâm Tử Lạp chỉ vào hành lá trong giỏ rau: “Con giúp mami tước vỏ nhé?”





Tông Ngôn Thần cầm hành lên, dùng hành động trả lời Lâm Tử Lạp.





Đợi Tông Ngôn Thần tước hành xong thì Lâm Tử Lạp cũng đun sôi vằn thắn, cô cầm hành con trai đã tước xong rồi rửa sạch, thái nhỏ cho vào bát. Cô cho tôm và mỡ heo vào, cho thêm chút xì dầu và hành lá sau đó múc nước mỳ tráng bát đũa, lại múc vằn thắn vào trong bát, như vậy là xong.





“Rửa tay ăn cơm thôi.” Lâm Tử Lạp nói với con trai, cô đặt vằn thắn vào một cái khay, bê như vậy sẽ không bị bỏng.





Tông Ngôn Thần đã ngửi thấy mùi thơm, cũng chẳng thèm đi xem “kẻ ngốc” nữa, rửa tay xong thì ngồi vào bàn ăn, đợi cơm bưng lên.





Vì cho xì dầu nên nước dùng rất thơm, tôm luộc lại tăng thêm vị tươi, vỏ vằn thắn được làm từ bột kiềm nên rất mịn. Lâm Tử Lạp đặt hai bát trước mặt các con, sau đó bưng một bát khác cho Thiệu Vân: “Nếu không đủ thì cháu làm thêm món khác cho chú.”





Lâm Tử Lạp không biết ông về sớm vậy, cô cứ nghĩ ông sẽ về cùng Tần Nhã nên không chuẩn bị nhiều, sợ ông ăn một bát không đủ no.





Thiệu Vân xua tay cười nói: “Không cần không cần, lúc ở trên máy bay chú đã ăn một chút rồi, từng này là đủ, dù sao cũng là chú giành của các cháu mà.”





Ông hỏi hai đứa trẻ: “Hai đứa ăn có đủ không?”





Tông Ngôn Hi liếm môi, nội tâm khẽ động, cười híp mắt nhìn Thiệu Vân, miệng ngọt như được quết mật: “Ông nội Thiệu, lát nữa cháu ăn xong, ông đưa cháu ra ngoài đi tản bộ có được không?”





Bé muốn ăn kem nhưng Lâm Tử Lạp không mua cho bé, cô nói rằng ăn đồ lạnh quá nhiều không tốt cho dạ dày, nhưng bé vẫn rất muốn ăn.





Tông Ngôn Thần vừa nhìn đã biết em gái muốn làm gì, vì thế cậu nói: “Cháu cũng muốn đi, đưa cháu đi cùng với.”





Cậu bé cũng muốn ăn, nhất là sau khi ăn đồ nóng xong lại càng muốn ăn một chiếc kem.





Lâm Tử Lạp nhíu mày: “Hai đứa con muốn làm gì? Hử?”





“Aiya, ăn nhiều nên muốn ra ngoài đi bộ cho tiêu hoá thức ăn thôi mà mẹ.” Tông Ngôn Hi bĩu môi, nhìn Tông Ngôn Thần: “Phải không anh trai?”





Hiếm khi Tông Ngôn Thần cũng phối hợp: “Đúng thế, ăn xong đi bộ tốt cho sức khoẻ.”





Lâm Tử Lạp còn định nói gì đó thì Thiệu Vân đã ngắt lời cô: “Aiya, hai đứa muốn ra ngoài thì đi thôi, có chú đưa hai bé đi, cháu vẫn không yên tâm à?”





Thiệu Vân đã nói vậy rồi nên cô cũng không tiện nói gì, ăn tối xong, Lâm Tử Lạp dọn bàn rồi rửa bát, Thiệu Vân đặt USB lên mặt bàn: “Đây là hiện trường chú cho người quay lại, có thời gian thì cháu xem nhé, hiện trường rất náo nhiệt, cháu không đi thật sự quá đáng tiếc.”





Ông đến là vì muốn đưa cho Lâm Tử Lạp thứ này, nghĩ rồi không khỏi thở dài: “Thật sự không hiểu vì sao thành quả cháu vất vả làm trong hai tháng mà cháu lại không muốn lộ diện.”





Lâm Tử Lạp cúi đầu, cũng không giải thích mà chỉ thản nhiên nói: “Chú đưa hai đứa ra ngoài đừng đi lâu quá, về sớm một chút.”





Thiệu Vân nói: “Được.”





Lâm Tử Lạp bê bát vào bếp, hai đứa nhóc đã thay giày xong, bây giờ không cần người khác giúp nữa, hai bé đã có thể tự lo cho mình.





Thiệu Vân đưa hai anh em ra ngoài, khi vào thang máy, ông hỏi: “Hồ lô của hai đứa bán thuốc gì?”





Dù sao cũng đã ở chung với hai nhóc này được hai tháng, đi bộ? Rõ ràng không giống tác phong của hai đứa này.





Tông Ngôn Hi cười hì hì, kéo tay Thiệu Vân rồi đung đưa nũng nịu nói: “Chúng cháu đâu phải bác sĩ, bán thuốc gì chứ? Chúng cháu chỉ là muốn ăn kem thôi.”





Thiệu Vân vuốt tóc cô bé: “Biết ngay hai đứa sẽ không có giác ngộ đi bộ sau khi ăn mà, có thời gian là lại lười biếng làm ổ trong nhà xem tivi, bảo các cháu ra ngoài thì nói là nóng, bây giờ muốn ăn kem sao không kêu nóng nữa?”





“Kem lạnh nên đương nhiên ăn sẽ không nóng nữa.” Tông Ngôn Thần đáp.





“Ding” một tiếng, thang máy dừng lại, Thiệu Vân dẫn hai bé ra ngoài rồi mỉm cười xoa đầu Tông Ngôn Thần: “Cậu nhóc này rất biết ăn nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK