Lúc này, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của hắn, mọi lời nói đều hóa thành một cái hôn sâu đậm đặt lên môi của cô.
Lâm Tử Lạp vẫn đang cảm thấy như nằm mơ, tất cả mọi chuyện đều mờ mịt không chân thật.
Như là bong bóng trong mơ vậy, chỉ cần đâm một cái thì sẽ vỡ.
Nhưng mà hơi ấm của hắn gần trong gang tấc, chân thật như vậy, nóng bỏng như vậy.
“Anh điều tra rõ ràng rồi sao?”
Cô không biết có phải hắn vì muốn để cô yên tâm mà bịa ra lời nói dối này không.
Tông Triển Bạch rũ đôi mắt, cầm tay cô đặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp: “Không cần điều tra, tôi biết đấy là em.”
Cho đến giây phút hắn biết được sự thật kia, hắn mới hiểu cảm giác thân thuộc đối với cô từ đâu mà đến.
Hóa ra tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Lâm Tử Lạp rút tay về, lòng bàn tay hắn chợt trống không, hắn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Tử Lạp ngưng mắt nhìn hắn: “Tôi không muốn lại phạm sai lầm.”
Cô đột nhiên tỉnh táo lại, chuyện này không phải là chuyện đùa, đây có lẽ là cha của con cô.
Tông Triển Bạch xoa đôi mắt đang sưng lên của cô, cô gầy đi rồi, da thịt lạnh ngắt, có thể tưởng tượng được cô đã chịu khổ không ít.
“Em nghĩ làm sao tôi lại biết chuyện này?” Tông Triển Bạch ngồi ở mép giường, ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ trên bả vai của cô, nói cho cô chuyện Tông Khải Phong lén đi xét nghiệm DNA sau lưng hắn.
Cho nên, quả thực Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh chính là con của hắn, chuyện này không thể nghi ngờ.
Lâm Tử Lạp từ từ nhắm mắt lại.
Cô vẫn có cảm giác mình như là đang nằm mơ.
“Anh véo tôi một cái thử đi.”
Tông Triển Bạch nhìn xuống, lúc này mới phát hiện trên trán cô có vết sẹo, cũng không quá rõ ràng, hơn nữa còn có phấn để che lại, khiến cho rất khó phát hiện ra, hắn nhẹ nhàng đụng vào vết sẹo, lưu luyến sờ một cái, xoa, rất nhẹ rất mềm mỏng, đem theo một tia run rẩy khó có thể kiềm chế được.
Trong mắt của hắn ngập tràn màu đỏ tươi, là nỗi đau do để mất cô, hắn cũng không thể phát hiện và bảo vệ cô đúng lúc.
Hắn đau lòng vì cô, không sai, là đau lòng vì cô, từ lúc hắn biết cô, chưa bao giờ thấy gương mặt cô sinh động đến như vậy, khắc sâu dáng vẻ thương tiếc, trước đây hắn đối xử với cô cũng tốt, nhưng luôn dè dặt, bây giờ cô không mở lòng, chỉ có một chút khe hở.
“Tại sao em lại xuất hiện ở đây?” Tông Triển Bạch hỏi.
Hắn từ chỗ thím Hoa có được tin tức là Hà Thụy Trạch muốn đưa cô đến tỉnh Xuyên.
Tại sao lại xuất hiện ở đây, còn có liên quan đến Bạch Dận Ninh?
Đã xảy ra những chuyện gì?
Cô đã trải qua những gì?
Nhớ đến những ngày tháng bị Hà Thụy Trạch hạn chế tự do ấy, cô không chịu được mà run rẩy, nhiều lần sống chết, bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Bàn tay hắn dày rộng ấm nóng vỗ về tấm lưng gầy nhỏ của cô, từng chút từng chút một an ủi cô, xoa dịu tâm tình lo lắng của cô.
Qua thật lâu, Lâm Tử Lạp mới có thể bình tĩnh kể lại bản thân đã trải qua những chuyện gì trong khoảng thời gian này: “Tôi bị Hà Thụy Trạch đưa đến nơi này, sau đó tôi bỏ trốn, là Bạch Dận Ninh đã cứu tôi.”
Cô không nói một chữ nào về những nguy hiểm trong đó.
Tông Triển Bạch biết cô nhất định là có điều giấu diếm, chỉ cần là nơi cô bị nhốt đều giật mình khi nhìn thấy, hắn ôm lấy eo thon của cô nằm xuống, cứ nằm ngang trên giường, không đắp chăn, hắn ôm cô thật chặt, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cô.
Qua hồi lâu, Tông Triển Bạch ôm cô ngủ thiếp đi.
Lâm Tử Lạp quay đầu lại, nhìn dáng vẻ của hắn lúc ngủ say, lúc này cô mới phát hiện quầng thâm dưới mắt hắn, nhìn là biết không nghỉ ngơi đến nơi đến chốn.
Cô vươn tay, đầu ngón tay vừa mới chạm đến da thịt của hắn, đã bị hắn túm lấy tay, hắn chưa mở mắt, thuận tay đem tay cô đặt ở bên môi hôn: “Ngủ cùng anh một lúc.”
Thời gian này không có cô ở bên, hắn chưa từng ngủ ngon giấc, hiện tại ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, khiến cả trái tim đều thoải mái.
“Ừ.”
Lâm Tử Lạp nhắm mắt lại theo hắn.