Hai nhóc cười hì hì, dường như nghe được sự bất đắc dĩ trong lời Lâm Tử Lạp rồi tự cảm thấy buồn cười vì sự nghịch ngợm của mình.
Dần dần, mấy mẹ con đi vào trong tiểu khu, âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ, đến khi anh không còn nghe được gì.
Tông Triển Bạch vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nghe đoạn đối thoại của họ lại khiến anh nhớ tới lần Lâm Tử Lạp nổi nóng, đưa hết “cục bột” hai con gói cho một mình anh ăn, no đến nỗi cả đêm anh không ngủ được ngon giấc.
Bây giờ nhớ lại vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của khi đó rồi anh cũng bất giác nở nụ cười.
Thì ra hạnh phúc lại đơn giản đến vậy, không có từ ngữ gì hoa lệ, không có cảnh tượng rung động lòng người, chỉ đơn giản là người một nhà được ở bên nhau.
Anh đứng ở bên đường nhìn toà nhà Lâm Tử Lạp ở, từ lúc trời sáng đến khi trời tối, nhìn ánh đèn trong toà nhà sáng lên.
Anh tìm một nơi để ngồi, áo vest vứt sang đất bên cạnh rồi ngửa đầu lên, lặng lẽ ngắm nhìn, tưởng tượng xem giờ này người bên trong đang làm gì, thi thoảng sẽ bật cười ngây ngô, chắc là anh đang nghĩ tới chuyện gì buồn cười.
Thiệu Vân tới tìm Lâm Tử Lạp, khi đỗ xe vừa vặn trông thấy người đàn ông đang ngồi bên đường cười ngây ngốc. Sau khi xuống xe, ông lại nhìn sang bên này lần nữa, vừa nãy ông cho rằng mình hoa mắt, bây giờ nhìn lại thì không phải, đúng là có một người đàn ông đang ngồi bên đường, khuôn mặt còn rất đẹp trai, nhưng có vẻ lại là một tên ngốc.
Thiệu Vân cảm thấy đáng tiếc, đẹp trai như vậy mà lại là một kẻ ngốc, tiếc thật.
Nghĩ đến mình vừa mới về, cần đi tìm Lâm Tử Lạp ngay thì ông không cảm khái nhiều nữa, nhanh chân đi vào tiểu khu. Ông đi chuyến bay buổi trưa nên về muộn hơn Tông Triển Bạch một chút, còn Tần Nhã thì chắc là sáng mai mới về được, cô ấy bay chuyến tối.
Thiệu Vân vào nhà thì thấy Lâm Tử Lạp và hai đứa nhỏ đang gói vằn thắn, ông thay dép rồi bước vào: “Aiya, chú về thật đúng lúc nha, vừa đúng giờ cơm tối luôn này.”
Ông tới trước bàn nhìn vằn thắn được đặt trên thớt, một bên thì tinh xảo đẹp mắt, một bên lại xấu thê thảm không nỡ nhìn, ông nhíu mày chỉ vào “cục bột” Tông Ngôn Hi gói: “Đây là thứ gì vậy? Có ăn được không đấy?”
“Cũng không bảo ông phải ăn.” Tông Ngôn Hi đã bị kích thích.
“Yo, hôm nay Ngôn Hi làm sao thế? Ăn phải thuốc nổ à? Không cho ông ăn? Ông sẽ không cướp của cháu.” Thiệu Vân hồ đồ khiến người khác phải dở khóc dở cười, Tông Ngôn Hi liếc nhìn ông ấy: “Ông là thổ phỉ à?”
Thiệu Vân xoa đầu cô bé: “Cũng không hẳn, trước kia đúng là đã từng làm thổ phỉ.”
Tông Ngôn Hi mở to mắt, cô bé xem trên tivi thấy thổ phỉ đều là đồ xấu xa, lẽ nào ông ấy cũng vậy?
“Thổ phỉ là đồ xấu xa, vậy ông cũng xấu xa sao?”
Thiệu Vân lập tức phủ nhận: “Ông không phải đồ xấu xa.”
“Vậy sao ông lại nói mình là thổ phỉ? Thổ phỉ chính là đồ xấu xa mà.” Dường như Tông Ngôn Hi muốn so đo đến cùng với ông, muốn nói cho rõ ràng.
Thiệu Vân kéo ghế ngồi xuống: “Ừm, cháu nói gì thì là cái đó, đều nghe Ngôn Hi hết.” Nói rồi ông nghĩ đến người mình nhìn thấy dưới nhà, dặn dò Lâm Tử Lạp: “Mấy ngày này cháu ra vào chú ý một chút.”
“Hử? Sao thế?” Lâm Tử Lạp ngẩng đầu hỏi.
“Chú thấy ngoài cổng tiểu khu có một tên ngốc, chú sợ đầu óc hắn không bình thường sẽ làm hại tới cháu và hai nhóc.” Thiệu Vân nói rất nghiêm túc.
“Có sao? Khi cháu về có thấy gì khác thường đâu, cũng không thấy tên ngốc nào.” Lâm Tử Lạp đặt vằn thắn đã gói xong lên thớt, lại lấy một miếng vỏ bánh nữa.
“Cháu cứ nghe chú đi, người bình thường có ai lại ngồi ven đường cười ngây ngốc chứ? Nhìn bề ngoài thì thấy tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự đấy, nhưng lại vứt áo vest trên đất, chú nghĩ là do làm ăn buôn bán thua lỗ nên bị kích thích tới dây thần kinh. Mấy năm gần đây toàn là người trẻ tuổi vì làm ăn không được mà nhảy lầu, trở nên ngốc nghếch, cháu không đọc báo à? Một xí nghiệp khá lớn ở thành phố C bị người khác thu mua nhanh chóng, ông chủ đó suýt nữa đã nhảy lầu.”
Lâm Tử Lạp gói xong mấy chiếc vằn thắn cuối cùng thì đứng dậy, chuẩn bị đi nấu.
Không thấy Lâm Tử Lạp trả lời mình, Thiệu Vân lại dặn dò: “Cháu có nghe thấy không đấy? Chú ý một chút, hai đứa nhỏ đi học cũng phải đưa đón, cháu không có thời gian thì cứ gọi chú, không thể sơ suất chủ quan được, bé con xinh đẹp thế này mà bị bắt đi, đến khi đó cháu hối hận cũng không kịp.”
Lâm Tử Lạp biết Thiệu Vân có ý tốt, quan tâm mấy mẹ con cô, bèn cười nói: “Được, cháu nghe chú.”
Tông Ngôn Thần gói vằn thắn xong, tay dính đầy bột và thịt, cậu bé đang định đi rửa tay, nhảy xuống ghế phát ra tiếng động, Thiệu Vân vẫn luôn nói chuyện với Tông Ngôn Hi, bây giờ nghe thấy động tĩnh mới quay đầu lại, khi nhìn thấy mặt cậu nhóc, đầu tiên là sững sờ, sau đó lại cười lớn: “Ngôn Thần, sao cháu lại giống tên ngốc đó thế?”
Mặt Tông Ngôn Thần cứng lại: “Ông mới giống tên ngốc.”
Thiệu Vân ngẩn người, không ngờ Tông Ngôn Thần lại phản ứng mạnh đến vậy, nhưng khi hoàn hồn lại mới biết vì sao cậu bé lại không vui, bất kỳ ai bị nói là ngốc cũng sẽ không vui thôi. Chỉ là suy nghĩ trong thoáng chốc này lại khiến ông cảm thấy Tông Ngôn Thần quá giống “tên ngốc” dưới nhà, bèn giải thíc:“Mặc dù giống nhưng ông biết Ngôn Thần là người thông minh mà, sau này sẽ trở thành ông chủ, sao có thể là kẻ ngốc được chứ?!”