Tông Triển Bạch cau mày: “Tiểu Nhụy, con đang làm cái gì ở trong phòng?”
“Dù sao thì ba cũng không được vào.”
Có một thứ gì đó rớt cái ầm xuống đất theo tiếng cô bé nói, Tông Triển Bạch lo lắng cho con gái nên vội mở cửa ra thì chợt nhìn thấy hộp đồ chơi trang điểm màu hồng rơi xuống, đồ đạc bên trong văng ra đấy đất. Diêu Thanh Thanh hốt hoảng đứng cúi đầu ở bên cạnh, Tông Ngôn Hi đứng giữa đống hỗn loạn nhỏ giọng giải thích: “Chỉ là con bọn con đang chơi trò trang điểm thôi.”
Tông Triển Bạch nhìn thấy trên mặt con gái bị bôi đỏ xanh như gà bới thì im lặng đỡ trán.
“Ba ơi. . .” Tông Ngôn Hi không cảm thấy mình làm sai điều gì cả nhưng lại sợ ba tức giận.
Tông Triển Bạch hít sâu một hơi, cố gắng làm giọng điệu bình tĩnh: “Đi rửa mặt cho sạch rồi ăn cơm đi.”
Nói xong anh quay người đi thì đã trông thấy vú Vu đang bày đồ ăn trên bàn, chợt nhớ đến Tần Nhã cũng đang ở nhà, còn có hai đứa bé và Lâm Tử Lạp lại đang mang thai, một mình vú Vu lo việc nhà sẽ bận rộn lắm nên anh cầm điện thoại gọi cho Quan Kình. Rất nhanh điện thoại đã được bắt máy.
Anh cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ nói: “Ngày mai anh hãy tìm một người giúp việc đáng tin cậy đến biệt thự cho tôi, tiền lương không thành vấn đề nhưng nhất định phải điều tra gia cảnh cho rõ ràng.”
“Được rồi tôi đã nghe, nhưng cho thời gian một ngày thì hơi ngắn đấy.” Quan Kình lo rằng sẽ không thể tìm được người phù hợp.
“Hai ngày.” Nói xong anh cúp điện thoại.
Bên đầu dây kia, Quan Kình đã sớm quen chuyện được giao nhiệm vụ kiểu này rồi, anh ta sắp làm xong việc đang dở, xong rồi sẽ đi tìm giúp việc.
“Mẹ đâu rồi ba?” Tông Ngôn Thần đi tới, cậu bé đã tìm khắp phòng bếp và phòng khách mà vẫn không nhìn thấy Lâm Tử Lạp.
Tông Triển Bạch cất điện thoại di động vào túi nói: “Ở trên lầu.”
“Để con đi gọi mẹ xuống ăn cơm.” Nói xong cậu bé định chạy lên lầu thì Tông Triển Bạch đã đưa tay ôm lấy cậu: “Không được đi gọi.”
Tông Ngôn Thần không hiểu lắm nên quay đầu nhìn anh: “Ba và mẹ cãi nhau à?”
Không thì làm sao không để cô xuống ăn cơm chứ?
“Hai người đã thế này mấy ngày rồi?” Có phải muốn cậu quan tâm chết không, không đúng, không phải hôm nay bọn họ còn tới cửa hàng “mặn nồng” hay sao?
Tông Triển Bạch nhíu mày: “Con không thể hy vọng mối quan hệ của ba mẹ mình tốt hơn à?”
Tông Ngôn Thân chu môi nói: “Không phải do chuyện trên mạng sao?”
“Chuyện gì trên mạng thế?” Tông Triển Bạch rất nhanh đã nhớ đến chuyện hôm nay Lâm Tử Lạp hỏi, anh đang định lấy điện thoại ra xem thì Tông Ngôn Thần đã đưa tới trước mặt anh: “Ba xem đi.”
Tông Triển Bạch nhìn màn hình ipad của con trai, nhanh chóng bị sự hỗn loạn đập vào mắt.
“Người phụ nữ này ở đâu ra vậy?”
Có người trả lời: “Không phải bây giờ có rất nhiều nữ minh tinh muốn gả cho đại gia sao? Khéo lại là một nữ minh tinh mười tám tuổi nào đó”.
Trả lời: “Tôi cũng nghĩ thế, ha ha, nhưng tôi hoàn toàn không tìm thấy tin tức của người phụ nữ này.”
“Mà tôi cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.”
Phía dưới còn quá nhiều lời khác, anh nhìn qua sơ sơ đã biết xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng những người này làm sao biết đến anh?
Là do anh thường hay tham gia các Chương trình công khai à, nhưng anh không tạo tài khoản Weibo, sao có thể có thể nổi đến như vậy? Nhìn bình luận và lượt like, cũng đủ biết độ hot rồi.
Có chuyện gì vậy?
“Ba thấy có ổn không?” Tông Ngôn Thần nâng tay đưa ipad cho anh rồi xoa tay: “Ba tự cầm mà xem đi.”
Tông Triển Bạch không thèm để ý mà sờ đầu con trai: “Rửa tay rồi đi ăn cơm.”
“Ba ơi.” Tông Ngôn Hi rửa sạch mặt đi tới chỗ Diêu Thanh Thanh.
Diêu Thanh Thanh thấy ngượng nên giải thích: “Tiểu Nhụy nhờ tôi vẽ mặt cho cô bé.”
Tông Triển Bạch không vừa lòng với Bạch Dận Ninh nhưng không giận chó đánh mèo với Diêu Thanh Thanh, dù sao người có nhân phẩm không tốt là Bạch Dận Ninh, anh thản nhiên nói: “Đi ăn cơm đi.”
“Cảm ơn ba.” Mặt mày Tông Ngôn Hi lập tức trở nên hớn hở, cô bé kéo tay Diêu Thanh Thanh: “Dì Thanh Thanh nhanh lên.”
“Đại Bạch.” Diêu Thanh Thanh nhắc nhở Tông Ngôn Hi: “Còn chưa cho Đại Bạch ăn đâu.”