Lâm Tử Lạp nuốt từng ngụm nước bọt, người này…
Cô sợ Tông Triển Bạch lại nói ra cái gì: “Anh ăn cơm trước đi đã, đừng để nguội. Em xem Tiểu Hi một chút, mà em cũng đói rồi.”
Một ngày cô chưa ăn cơm, lúc này quả thực hơi đói.
Tông Triển Bạch giữ chặt tay cô, cười rất nhẹ: “Tối anh cho em ăn no.”
Lâm Tử Lạp đỏ mặt đến tận cổ, tránh tay hắn ra, nguýt hắn một cái: “Không đứng đắn gì cả.”
Mau ăn cơm đi, không thì nguội mất.” Lâm Tử Lạp lại thúc giục một tiếng.
Tông Triển Bạch đứng lên, đi đến trước bàn, hắn ngẩng đầu nhìn cô: “Em không ăn cùng anh sao?”
“Em chỉ xới một chén cơm thôi, em ra ngoài ăn.”
“Ở đây với anh.” Tông Triển Bạch ngồi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình. Lâm Tử Lạp ngẩng đầu nhìn hắn, nhấn mạnh một lần nữa: “Có một chén cơm thôi.”
“Chúng ta cùng ăn.” Tông Triển Bạch hoàn toàn không cảm thấy chuyện gì, hắn gắp thức ăn đưa tới bên miệng cô.
Lâm Tử Lạp: “…”
“Hử?”
Tông Triển Bạch lại đưa về phía trước một chút, đậu bắp xanh biếc dính lên môi cô: “Không phải là đói bụng à?”
Lâm Tử Lạp lẩm bẩm trong lòng, cô đâu phải trẻ con mà cần anh đút đâu.
“Không muốn anh đút cho em ăn?” Tông Triển Bạch nhìn ngay ra tâm tư của cô.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em là người trưởng thành, anh coi em như trẻ con vậy.”
Tông Triển Bạch nhét đồ ăn cô không ăn vào trong miệng, đặt bát đũa xuống: “Em đút cho anh.”
Lâm Tử Lạp: “…”
“Em có thể coi anh như trẻ con.” Hắn ngửa đầu, nháy mắt với cô: “Đút cho anh.”
Lâm Tử Lạp khẽ giật giật khóe mắt, thế nhưng mà rõ ràng là cô mà không làm, chỉ sợ người đàn ông này sẽ quấn lấy cô không dứt.
Vì mau chóng thoát khỏi hắn, Lâm Tử Lạp cầm đũa bưng bát lên, kẹp một đũa tôm bóc vỏ đưa đến bên miệng hắn.
Tông Triển Bạch há miệng cắn, ngay cả đũa cũng cắn, Lâm Tử Lạp động đậy hai lần, không lấy ra được, chân mày cau lại, vừa định phát cáu thì Tông Triển Bạch buông lỏng ra.
“Ngon.” Hắn cười yếu ớt.
Lâm Tử Lạp trừng hắn: “Vú Vu làm đồ ăn luôn ngon.”
“Là em đút cho anh ăn ngon.” Hắn nắm cả eo của cô, ngửa đầu, cho cô con tôm bóc vỏ mà Lâm Tử Lạp vừa đút cho hắn: “Không tin em nếm thử.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Cô không ăn, đuôi lông mày Tông Triển Bạch chau lại: “Sao, ghét bỏ anh à?”
Lâm Tử Lạp bỏ lỡ ánh mắt của hắn: “Không có.”
“Vậy em ăn đi.”
Lâm Tử Lạp: “…”
“Anh có thể đừng náo loạn…Ô…”
Cô còn chưa nói xong, môi đã bị chặn lại, miếng tôm bóc vỏ lại được nhét vào trong miệng cô.
Lâm Tử Lạp mở to hai mắt nhìn.
Hắn buồn cười: “Có ngọt không?”
Lâm Tử Lạp không muốn, nhổ ra, Tông Triển Bạch phát hiện động tác của cô, nhấc cằm cô lên, tôm bóc vỏ tuột xuống theo thực quản, nồng đậm vị tươi lan tràn trong miệng.