Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ Tông Triển Bạch cũng đồng ý, ông ấy nói: “Vậy tôi đặt tên cho đứa bé, nhé?”





Lâm Tử Lạp cười nói: “Chú đặt đi”.





Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Tông Triển Bạch, khóe môi khẽ nhếch lên. Lúc này Tông Triển Bạch cũng đang nhìn cô, anh đưa tay ra xoa nhẹ lên trán cô, nói: “Lấy họ Trang đi”.





Vốn dĩ Thiệu Vân còn đang suy nghĩ muốn gọi là Tông gì, nghe Tông Triển Bạch nói xong liền đứng dậy khỏi ghế, đối mặt với anh.





“Đây là con của cháu…”





“Cũng là con của Ngôn Ngôn.” Tông Triển Bạch nói.





Ánh mắt Thiệu Vân nhìn anh lại lóe lên vẻ tán thưởng, cảm thấy được Văn Nhàn sắp xếp rất đúng, đây là một người đàn ông đáng để tin tưởng.





Anh có năng lực, có tinh thần trách nhiệm, quan trọng hơn, anh biết cách yêu thương người khác.





Thiệu Vân nói đùa nói: “Tôi không học hành gì, đặt không hay, đừng trách chú đấy.”





“Không trách chú.” Lâm Tử Lạp cười nói: “Nhưng cũng không nên quá khó nghe, cháu sợ con trai cháu không muốn.”





Thiệu Vân chép miệng: “Chỉ cần chú không đặt là Tí Còi, thì cháu phải ơn chú rồi đó.”





Lâm Tử Lạp: “…”





Thực ra, khi biết Lâm Tử Lạp sinh thêm một đứa con trai, ông ấy đã nghĩ đến chuyện đặt tên, hy vọng đứa con này của Lâm Tử Lạp sẽ được lấy họ Trang. Dù sao Lâm Tử Lạp nói không đổi họ, không thể để anh cả ông ấy không có hậu nhân.





Đương nhiên, nếu Lâm Tử Lạp không đề cập trước, ông ấy cũng sẽ không chủ động ép đổi họ.





Nhắc đến chuyện này, cũng là có chủ đích.





Lúc này, ông vẫn cố ra vẻ thần bí, nhìn Lâm Tử Lạp cười nói: “Đây là con thứ ba, hay gọi là Trang Ba?”





Lâm Tử Lạp: “…”





“Được, được rồi, không đùa cháu nữa.” Thiệu Vân thu bớt biểu cảm, nghiêm nghị nói: “Gọi là Trang Gia Văn.”





Trong này bao hàm họ của Trang Tử Ý và Văn Nhàn.





Ông ấy cố ý chọn họ Trang Tử Ý và Văn Nhàn để đặt.





Mặc dù rất có ý nghĩa nhưng nó không có kỹ thuật gì lắm. Nếu để Lâm Tử Lạp biết ông ấy đã bỏ tiền ra mua nó, chắc chắn bảo ông phí tiền.





Không thấy Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch nói gì, Thiệu Vân có chút không rõ họ có ý gì, lo lắng hỏi: “Các cháu không thích à?”





Lâm Tử Lạp nói thích.





Đứa trẻ này, khi cô nhận lời đề nghị của Thiệu Vân, ý nghĩa của thằng bé hoàn toàn khác với Ngôn Thần và Ngôn Hi.





Tương lai thằng bé sẽ kế thừa cơ nghiệp do Trang Kha Nguyệt và Văn Nhàn để lại, tên này cũng rất hợp.





Tưởng niệm hai người họ.





“Cảm ơn chú hai.” Lâm Tử Lạp cười nói.





“Thích thì tốt rồi.” Thiệu Vân xua tay cười nói.





“Vậy thì chú đi thăm thằng bé.” Thiệu Vân vỗ tay Lâm Tử Lạp: “Nghỉ ngơi thật tốt.”





Đứa trẻ chưa đầy một tháng tuổi, do nằm trong bụng quá lâu trong quá trình sinh nở nên mặc dù vết bầm tím trên người đã mờ đi, nhưng cậu bé vẫn phải nằm trong lồng ấp một tháng mới có thể ra ngoài. Nếu muốn nhìn thấy cũng chỉ có thể nhìn qua cửa kính.





Những người ở phòng ngoài nghe thấy đi thằng bé, họ cũng chưa gặp bé, nên đi theo luôn.





Căn phòng chốc lát liền trống .





Trang Kha Nguyệt mang đến một bát canh bổ khí huyết. Lần này nguy hiểm vậy mà người lớn và trẻ con đều không sao, đúng là vô cùng may mắn.





Cơ thể của Lâm Tử Lạp cũng để lại di chứng, vì tử cung bị tổn hại nghiêm trọng, nên sau này không thể sinh đẻ nữa.





“Hiện tại con không muốn uống.” Mấy ngày nay, Trang Kha Nguyệt đều cho cô uống canh này, ba bốn lần một ngày.





Tông Triển Bạch nói: “Mẹ để đây đi”.





Trang Kha Nguyệt đặt cái bát lên bàn, nói: “Biết con mệt, nhưng tốt cho cơ thể con, nhịn chút thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK