“Ừm, tôi đã đánh lạc hướng rồi, cũng không còn nghi ngờ nữa.” Tần nhã nói.
“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Anh quyết định sau này ban ngày lúc Lâm Tử Lạp không có ở nhà, anh mới đến ngủ, nằm trên giường của cô mới có thể ngủ được.
Tần Nhã uống một ngụm nước: “Anh định như vậy bao lâu?”
“Chờ một thời gian nữa, chắc sẽ nhanh thôi.” Vẻ mặt và giọng điệu của Tông Triển Bạch khá hời hợt, anh thực sự không muốn nói về chủ đề này.
Quan Kình không gọi điện cho anh, điều đó có nghĩa là việc xét xử Văn Khuynh vẫn chưa xong.
Suy cho cùng thì thân phận của Văn Khuynh đã lộ ra rồi, cho dù xảy ra chuyện lớn thế nào, thì anh cũng phải đợi sự việc nguội đi một chút rồi mới tiến hành.
Tần Nhã cũng không nói tiếp nữa, có lẽ bây giờ thực sự không phải lúc.
Sau bữa tối, Tô Trạm không hề ăn chút nào đứng dậy trước, không nhìn ai cũng không nói gì, cứ như vậy mà rời đi.
Ánh mắt Tần Nhã hơi lóe lên, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại, coi như không thấy gì, mỉm cười đến nắm tay Tông Ngôn Thần: “Chúng ta đi thôi.”
Tông Ngôn Thần nhìn bóng lưng Tô Trạm một mình rời đi, đột nhiên cậu bé cảm thấy chú Tô thực sự rất đáng thương.
Haiz, tình cảm của người lớn phức tạp như vậy, lớn lên nhất định cậu sẽ không dính vào chuyện yêu đương.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Tần Nhã, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ có thể nắm chặt lấy tay cô ấy: “Dì Yến Yến không cô đơn đâu, dì còn có cháu nữa.”
Tần Nhã ngoái lại, véo má cậu bé, cậu nhóc này hôm nay tình cảm quá, khiến trái tim lạnh giá của cô ấy thấy ấm áp hơn nhiều.
“Đừng nói mấy lời khiến người ta sởn gai ốc nữa, sao lại giống mẹ cháu như vậy chứ, đúng là con trai của mẹ cháu có khác.” Tần Nhã giả vờ hung dữ, sợ bản thân không nén nổi mà bật khóc.
Ra khỏi nhà hàng, Tần Nhã bỏ tay Tông Ngôn Thần ra, nhìn về phía Tông Triển Bạch đang bế Tông Ngôn Hi: “Anh đưa bọn trẻ đến siêu thị nhé, tôi sẽ đợi mọi người ở cổng tiểu khu, nhưng đừng về quá muộn, tôi sợ bà xã của anh sẽ đói.”
Lúc này cô ấy muốn được yên tĩnh một mình.
Tông Triển Bạch khẽ ừm một tiếng, rồi bế Tông Ngôn Hi đi về phía chiếc xe.
Tông Ngôn Thần rất hiểu chuyện, biết tâm trạng Tần Nhã không tốt, liền quan tâm nói: “Vậy dì nhớ lái xe cẩn thận nhé.”
Tần Nhã liền ngồi xổm xuống nâng hai má cậu bé, đặt một nụ hôn lên trán cậu, nói: “Dì sẽ về nhà an toàn.”
Tông Ngôn Thần cười toe toét, vẫy tay với cô ấy, rồi chạy về phía chiếc xe, Tông Triển Bạch đang thắt dây an toàn cho con gái, cậu bước lên xe từ phía bên kia, rồi tự thắt dây an toàn.
Cậu bé liếc nhìn em gái mình, trong lòng nghĩ nếu cảnh này bị người ngoài nhìn thấy, nhất định họ sẽ nghĩ rằng cậu là đứa con được nhặt về chứ không phải con ruột.
Thiên vị quá, trong mắt anh chỉ có con gái.
Tông Triển Bạch ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cậu bé, hai người nhìn nhau, Tông Ngôn Thần liền quay đầu đi trước.
“Cần thứ gì sao?” Tông Triển Bạch hỏi.
Con trai và con gái đều như nhau, Tông Ngôn Thần quá chín chắn, lại không thích làm nũng, không thể yêu thương theo cách như đối với con gái được.
Anh yêu thương bọn trẻ như nhau, nhưng cách thể hiện thì khác nhau.
Tông Ngôn Thần nhìn ra ngoài cửa kính: “Con muốn gia đình, ba sẽ cho con sao?”
“Cho.” Anh dứt khoát nói.
“Hy vọng khi em con ra đời, ba có thể giải quyết xong mọi chuyện, lúc mami sinh con và em gái, ba đã không ở cạnh mami, lần này, con hy vọng chúng ta sẽ có thể cùng chào đón em con.”
Tông Ngôn Thần nghiêng mặt đi đầy kiêu ngạo, không quay đầu lại.
Ánh trăng mềm mại, soi sáng đường dài.
Tông Triển Bạch nâng mi mắt khẽ run rẩy, nhìn con trai một hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, mở cửa ngồi vào xe.
Anh biết rằng tình yêu lớn nhất chính là cho họ một mái ấm vui vẻ và hạnh phúc.
Cho anh một chút thời gian.