Ông ấy cũng là người lớn tuổi của nhà họ Tông, từng thấy qua dáng vẻ của Tông Triển Bạch lúc nhỏ, dáng vẻ của đứa bé lúc nãy giống y đúc Tông Triển Bạch lúc nhỏ.
“Cái gì?” Tông Khải Phong kinh ngạc nhìn chú Phùng: “Nó có con rồi?”
Sao ông ấy một chút cũng không hay biết chứ?
Ông ấy đặt bút xuống, ra khỏi phòng sách: “Đi xem xem.”
Như thể nhớ ra điều gì đó, nói: “Lên lầu gọi bà ấy xuống.”
Dục Tú hai ngày nay thấy không khỏe, đang ở trên lầu nghỉ ngơi.
“Vâng.” Chú Phùng xoay người đi lên lầu.
Tông Khải Phong bước vào phòng khách, vú Vu và Lâm Tinh Tuyệt đang ngồi trên sofa, từ đằng sau ghế sofa ông ấy có thể nhìn thấy một cái đầu nhỏ, bước chân ông ấy có chút ngập ngừng, nhưng nhanh chóng tiếp tục bước đến.
Muốn nhanh chóng có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Tinh Tuyệt.
Nhìn thấy Tông Khải Phong, vú Vu liền đứng dậy.
“Bà đến rồi.” Tông Khải Phong rất bình tĩnh.
Vú Vu gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”
Tuy cách nhau không xa, nhưng cơ hội gặp mặt quá ít, lần trước gặp nhau cũng là lúc Tông Triển Bạch kết hôn, Tông Khải Phong gọi bà ấy đến đây hỏi chuyện.
Tông Khải Phong xúc động, đúng vậy trong chớp mắt mà họ đã già cả rồi.
“Đứa bé này?” Ông ấy nhìn Lâm Tinh Tuyệt, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt sáng như dòng suối, lấp lánh trong veo, khuôn mặt nhỏ này, đôi mắt này…..
Lâm Tinh Tuyệt cũng nhìn ông ấy, ngũ quan rõ nét, hai bên tóc mai bạc trắng, những nếp nhăn ở khóe mắt in dấu tuổi tác, ông ấy mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, được là thẳng tắp.
Lâm Tinh Tuyệt chớp mắt, đôi tay nhỏ nắm lấy vạt áo, đây là ông nội sao?
Cậu nhóc đang nằm mơ sao?
Một giấc mơ đẹp.
Vú Vu không biết nên trả lời thế nào, đắn đo một lúc: “Cậu chủ không phải từng kết hôn một lần sao……”
Hôn nhân của anh quá ngắn ngủi, cách hiện tại cũng rất lâu rồi, cho nên có một chút khó xử khi đề cập đến.
“Ừm.” Tông Khải Phong đã hiểu ra.
Nhưng ông ấy lại không lý giải được, nếu như đây thực sự là con của Tông Triển Bạch, vậy tại sao lớn như vậy rồi mới mang đến?
“Là như vậy, lúc đầu cậu chủ không phải đã kết hôn cùng cô Lâm sao, sau khi họ ly hôn thì đứa bé này được sinh ra.” Vú Vu cúi đầu nhìn Lâm Tinh Tuyệt, đưa tay ra xoa đầu cậu nhóc: “Cô Lâm có lẽ là do đối với việc ly hôn ban đầu, trong lòng có nút thắt nên mới không nói với cậu chủ về chuyện hai đứa bé là con của cậu ấy, vì vậy tôi đến là muốn….”
Trước mặt Lâm Tinh Tuyệt, bà ấy không thể nói, để cậu nhóc và Tông Triển Bạch đi làm xét nghiệm ADN được.
Như vậy sẽ làm tổn thương cậu nhóc nhiều như nào chứ?
“Hai đứa?” Tông Khải Phong có chút không hiểu.
Lẽ nào vẫn còn một đứa nữa?
Vú Vu cười giải thích: “Tiểu Hi còn có một em gái, chúng là anh em sinh đôi.”
“Cái gì sinh đôi sao?” Dục Tú từ trên lầu bước xuống, trên người khoác một chiếc áo, khuôn mặt hốc hác, giống như bị bệnh nặng.
“Chúng ta vào phòng sách nói chuyện.” Tông Khải Phong nhận ra sự băn khoăn của vú Vu, liền sai người giúp việc ở phòng khách trông coi Lâm Tinh Tuyệt: “Làm cho cậu bé một chút đồ ăn.”
“Con không đói.” Lâm Tinh Tuyệt nói.
Tông Khải Phong đáp lại: “Vậy được, bảo người giúp việc mang con đi tham quan nhé.”
“Được ạ, con cảm ơn.” Lâm Tinh Tuyệt thực sự muốn đi xem chỗ này, chỗ này chính là nơi mà lúc nhỏ ba cậu đã sống sao?
Cậu nhóc đi theo người giúp việc trong lòng tràn đầy kỳ vọng.
Dục Tú bước xuống, khuôn mặt hốc hác: “Hai người vừa nói cái gì?”
Tông Khải Phong đỡ Dục Tú, quan tâm hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Dục Tú khẽ mỉm cười: “Đỡ nhiều rồi, cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, đừng lo lắng.”
“Bà làm như bà còn trẻ lắm vậy?” Tông Khải Phong liếc nhìn bà ấy một cái: “Chúng ta đều đã già rồi.”
Dục Tú buồn tủi: “Tôi thấy tôi vẫn rất trẻ, lúc gặp ông cảm giác như chỉ vừa mới hôm qua.”
Đến phòng sách, Tông Khải Phong đỡ Dục Tú ngồi xuống ghế, sau đó mới nhìn về phía vú Vu: “Bà muốn nói gì thì nói đi.”
“Đợi chút, trước hết hãy nói cho chúng tôi về chuyện sinh đôi đi.”
Dục Tú cắt ngang họ.
Tông Khải Phong kể lại chuyện đó một lần.
“Cái gì?” Dục Tú kích động run rẩy, Tông Triển Bạch đã có con rồi?
“Bà vẫn còn bệnh, đừng kích động.” Tông Khải Phong trấn an bà ấy.
Người bình tĩnh như bà ấy, nhưng vừa nghe thấy Tông Triển Bạch có con, bà ấy cũng không thể bình tĩnh nổi.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Dục Tú nắm chặt lấy cánh tay Tông Khải Phong.
Móng tay cắm vào da thịt ông ấy, nhưng như thể không hề hay biết.
Vú Vu giải thích lại chuyện này một lần: “Tôi nghĩ là có lẽ do cô Lâm giận cậu chủ cho nên không muốn nói chuyện thân thế của bọn trẻ cho cậu chủ biết, tôi thì nghĩ chúng ta có thể giống như trên tivi vậy, làm xét nghiệm ADN, thứ nhất là cô Lâm sẽ không có cách nào phủ nhận, thứ hai là máu mủ nhà họ Tông cũng không thể để có sai sót được.”
Tông Khải Phong trầm ngâm, đang suy nghĩ về lời của vú Vu.