Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 189:





“Anh định làm như thế nào.”





Bà không biết Tông Triển Bạch có thái độ gì với con gái mình.





Có thích cô hay không, hay anh còn suy nghĩ nào khác?





Tuy con là của bọn họ nhưng bà vẫn hi vọng con gái được hạnh phúc, hi vọng con gái được sống cùng người đàn ông yêu thương cô, và cô cũng yêu thương người ấy.





Như vậy mới hạnh phúc.





Nếu hai người chỉ vì những đứa trẻ mới ở bên nhau, như vậy chưa chắc sẽ hạnh phúc.





“Ngôn Ngôn chăm sóc hai đứa nó lớn, chúng cũng quen ở bên Ngôn Ngôn…”





“Cô muốn nói cái gì ạ?” Tông Triển Bạch ngẩng đầu.”





Trang Kha Nguyệt không vòng vo, nói thành thật: “Tôi không biết quan hệ cả cậu và Ngôn Ngôn như thế nào, tôi chỉ nghĩ, nếu như hai người không thể đi cùng nhau, tôi hi vọng những đứa bé sẽ do Ngôn Ngôn nuôi dưỡng. “





Trang Kha Nguyệt nghĩ đi rất xa.





Nếu như Lâm Tử Lạp có thể cùng Tông Triển Bạch trở thành một gia đình, chắc chắn sẽ rất tốt, nếu như không thể, bà cũng hy vọng Tông Triển Bạch đừng kiếm cớ đòi quyền nuôi dưỡng bọn trẻ.





Nếu như thật sự muốn đòi quyền lợi, bà và Lâm Tử Lạp sẽ không thể tranh nổi với anh.





Cho nên cũng nên bày tỏ thái độ trước.





“Cháu và cô ấy chưa từng làm giấy ly hôn.” Không phải giải thích, nhưng lại như giải thích: “Trên phương diện pháp luật chúng cháu vẫn còn là vợ chồng, cháu thích con gái của cô, không phải là bởi vì cô ấy sinh con cho cháu, mà là thích con người của cô ấy.”





Trang Kha Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, như vậy dĩ nhiên là tốt.





Chỉ là không biết đáp lại sự thẳng thừng đó của anh như nào.





“Cháu phải đi nước A công tác, cô ấy cũng sẽ đi cùng cháu, hai ngày hôm nay có lẽ sẽ chưa thể về, Tiểu Hi, Tiểu Nhụy làm phiền bác và vú Vu chăm sóc, cháu sợ không an toàn, bên ngoài biệt thự đã sắp xếp người, muốn ra khỏi nhà thì mang theo bọn họ.” Tông Triển Bạch phân phó.





“Được, tôi biết rồi.”





Nói xong, Trang Kha Nguyệt đã thoải mái hơn nhiều.





“Tiểu Nhụy…”





“Đang ở trong phòng tôi.” Trang Kha Nguyệt dường như biết được anh muốn hỏi gì, nhanh chóng trả lời: “Đêm hôm qua tỉnh lại, cứ đòi tìm Ngôn Ngôn bằng được, không có cách nào khác tôi phải đưa nó về phòng, dỗ rất lâu, mới nín khóc, bây giờ chắc còn đang ngủ.”





Trang Kha Nguyệt còn chưa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói nhỏ bé: “Mami, ba.”





Cô bé mặc bộ ngủ hình con vịt vàng, làn da trắng nõn mũm mĩm, tóc hơi rối, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, nhào về phía Tông Triển Bạch, ngọt ngào gọi: “Ba…”





Tông Triển Bạch bế đứa bé vào lòng.





Đứa bé ôm cổ anh hôn một trận, dường như bởi vì hôm qua Lâm Tinh Tuyệt không để cho cô bé gần gũi với ba, cho nên bây giờ mới được dịp bù lại: “Con nhớ ba.”





Thật ra cô bé sợ ba sẽ tức giận không cần cô nhóc nữa.





Trong giọng nói mang theo phần nịnh nọt.





Tông Triển Bạch vuốt mấy sợi tóc trên trán cô bé, cả khuôn mặt đều lộ ra, cái trán đầy đặn, đôi mắt to tròn, khuôn mặt non nớt, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.





Ngón tay cái của anh lướt nhẹ trên gò má cô bé: “Nghĩ đi đâu vậy?”





Lâm Huệ Tinh liếc cặp mắt, ôm ngực: “Nghĩ trong lòng.”





“Mami không cùng ba trở lại sao?”





Không thấy Lâm Tử Lạp, Lâm Huệ Tinh hết nhìn đông lại nhìn tây.





Tông Triển Bạch có phần căng thẳng, trên mặt vẫn giữ vẻ trấn định: “Mẹ con có việc, cho nên chưa quay trở lại…”





“Ring ring…”





Lúc này điện thoại di động trong túi của Tông Triển Bạch vang lên.





Anh lấy điện thoại di động ra nhìn, là Thẩm Bồi Xuyên gọi điện thoại đến, anh cũng không nghe ngay lập tức, mà chỉ đặt Lâm Huệ Tinh trong ngực xuống, sờ lên đầu của cô bé: “Để ba nhận điện thoại.”





Lâm Huệ Tinh rất nghe lời, Trang Kha Nguyệt đến nói: “Tôi đưa con bé đi rửa mặt thay quần áo.”





“Vậy cũng được.” Tông Triển Bạch gật đầu.





Nhìn Trang Kha Nguyệt đưa Lâm Huệ Tinh vào phòng, Tông Triển Bạch mới đi tới cửa sổ nghe điện thoại.





Bên kia điện thoại: “Đã tìm được người rồi.”





Dường như có một dòng điện lướt qua trong lòng của anh, kích thích từng tế bào trên người anh.





Thẩm Bồi Xuyên nói đã tìm được người rồi?





Ánh mắt anh đen nhánh, vốn dĩ nghĩ rằng mình rất bình tĩnh, nhưng lại không thể bình tĩnh nói: “Bây giờ đang ở đâu?”





“Ngoại ô, tôi sẽ gửi vị trí chính xác cho cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK