Tô Trạm nhanh chóng bước về hướng chiếc xe đang chạy tới, rõ ràng giọng nói của Lục Uyên rất lớn, nhưng anh ấy dường như không nghe thấy, cả người như không còn được bình thường nữa.
Người đứng bên cạnh Lục Uyên nói: “Đại khái là ở trên biển đó.”
Rất rõ ràng, cho dù là Lục Uyên, hay là Tô Trạm, đều là đối tượng báo thù của Lưu Phi Phi, nếu như cô ta bỏ trốn, Tô Trạm sẽ không im lặng.
Thấy dáng vẻ lo lắng của anh ấy, chắc chắn là muốn Lưu Phi Phi chết không kém gì Lục Uyên.
Lục Uyên nhìn ra đằng sau, biển rộng lớn mênh mông, bây giờ anh ta muốn tìm xác Lưu Phi Phi e là cũng khó.
Thấy dáng vẻ của Tần Nhã, cũng có thể khẳng định, Lưu Phi Phi lành ít dữ nhiều.
“Tự gây tội không thể sống.” Lục Uyên bình thản nói một câu, bước xuống tấm ván, bây giờ anh ta phải quay về giải quyết rắc rối mà Lưu Phi Phi đã gây ra cho anh ta.
Còn Tô Trạm nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Tốc độ của xe anh ấy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện, anh ấy bế Tần Nhã vào trong phòng cấp cứu: “Mau cứu cô ấy.”
Bác sĩ dường như đã quen với những cảnh như vậy, bình tĩnh yêu cầu nhân viên y tế đẩy giường bệnh đến: “Mau đưa đến phòng phẫu thuật.”
Tô Trạm nhẹ nhàng đặt cô ấy lên, bác sĩ bắt đầu thăm hỏi: “Bệnh nhân sao lại bị thương?”
“Bom nổ.”
Bác sĩ biết cần phải làm gì tiếp theo rồi, dừng tay nói nhỏ với người bên cạnh vài câu, rồi nhanh chóng bước vào phòng phẫu thuật.
Tô Trạm muốn theo vào cùng, anh ấy rất lo lắng.
Nhân viên y tế chặn anh ấy lại: “Người nhà không được vào phòng phẫu thuật, mời ở bên ngoài đợi.”
“Tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, chỉ xin mọi người hãy cứu lấy cô ấy.” Tô Trạm đứng trước cửa phòng phẫu thuật sắp đóng, nói với bác sĩ mấy lời.
Bác sĩ nghe thấy cũng làm như không, với tư cách là bác sĩ, ông ấy đương nhiên sẽ cố gắng hết sức.
Tô Trạm bị ngăn cách ở bên ngoài.
Anh ấy cảm thấy thế giới của mình như bị sụp đổ, không biết nên làm gì.
Anh ấy đi đi lại lại trong hành lang, thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng phẫu thuật vẫn chưa có động tĩnh gì, anh ấy vô cùng lo lắng, hấp tấp, không cách nào bình tĩnh lại được.
Trong lòng rất rõ bản thân có lo lắng cũng vô ích, nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Tần Nhã ở trong nước không có người thân nào hết, chỉ có Lâm Tử Lạp là người thân nhất, bây giờ cô ấy như vậy, ngộ nhỡ lúc ra gặp được anh ấy quá kích động, đến một người chăm sóc cô ấy cũng không có, anh ấy sờ vào túi, điện thoại không biết đã rơi mất từ lúc nào, đúng lúc anh ấy đang không biết liên lạc với Lâm Tử Lạp bằng cách nào, thì đột nhiên có một y tá đi ngang qua, Tô Trạm chặn cô ấy lại: “Cô có thể cho tôi mượn điện thoại gọi điện một chút được không?”
Y tá thấy dáng vẻ bối rối của anh ấy, liền rút điện thoại ra đưa cho anh ấy.
“Cảm ơn.” Tô Trạm nhận lấy, nhưng không lập tức gọi điện cho Lâm Tử Lạp, bởi vì anh ấy không nhớ số điện thoại của Lâm Tử Lạp là bao nhiêu, nhưng anh ấy nhớ số của Tông Triển Bạch.
Anh ấy nhấn số gọi điện cho Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch đang ở công ty, anh đang bàn chuyện công việc với ông Lục, hai người vừa mới hợp tác, nhà họ Lục lại có bê bối khiến cho lợi ích hợp tác chịu tổn thất, cho nên ông Lục đến để xin lỗi, quy ước hợp đồng lúc đó có một khoản là, ai làm ảnh hưởng xấu đến lợi ích của đối phương, đối phương có thể chấm dứt hợp đồng.
Ông Lục sợ Tông Triển Bạch sẽ hủy bỏ việc hợp tác, nên liền vội vàng đến gặp anh.
“Việc này, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết, cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn đâu.” Ông Lục xem ra vẫn rất có tinh thần, không già đi chút nào, chỉ có điều là vì chuyện lần này mà có chút khá mệt mỏi.
Tông Triển Bạch từ tốn nói: “Theo như tôi biết, Lục Thị vì chuyện này, đã phải chịu ảnh hưởng nhất định.”
“Đúng vậy, xin cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng giải quyết….”
Lúc này điện thoại của Tông Triển Bạch đang đặt trên bàn rung lên, anh nhìn màn hình điện thoại, nói với ông Lục: “Tôi nghe điện thoại.”
Nói xong liền cầm điện thoại bước ra khỏi phòng tiếp khách, đứng trước cửa sổ sát đất ở hành lang, nghe điện thoại.
“Alo.”
“Là tôi, chị dâu ở đó không?”