Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 470:





“Tôi đang hỏi bệnh viện chỗ cậu, tôi đến tìm cậu.” Bây giờ bà cụ đã có người chăm sóc, anh cũng có thời gian rảnh, đến tìm Hà Thụy Trạch tính sổ.”





Bệnh viện Nhân Ái.” Thẩm Bồi Xuyên trả lời.





Đúng lúc Tô Trạm đi đến ngoài cửa lớn, hắn quay đầu, bảng đèn nê-ông sáng bên ngoài phòng khám chính là bốn chữ Bệnh viện Nhân Ái, đây là cùng một bệnh viện với bà nội à?





Hắn giật giật môi: “Ở vị trí nào?”





“Phòng phẫu thuật à.” Thẩm Bồi Xuyên hơi ngơ ngác: “Cậu sao thế?”





Tô Trạm không nói, chỉ có một câu tôi đến tìm anh đây rồi cúp điện thoại.





Tô Trạm quay trở lại bệnh viện, dựa theo bảng chỉ thị, tìm tới vị trí phòng phẫu thuật, Thẩm Bồi Xuyên đang ngồi trên ghế dài, bên cạnh còn có một vài vệ sĩ. Hắn sải bước tới: “Tình hình như thế nào rồi?”





Thẩm Bồi Xuyên nhìn thấy Tô Trạm đi tới, xê dịch vị trí: “Ngồi xuống rồi nói.”





Tô Trạm đặt mông ngồi xuống.





“Bác sĩ nói suýt thì không cứu nổi, cách tim chỉ có hai xen-ti-mét, lúc này còn đang ở phòng phẫu thuật.” Thẩm Bồi Xuyên nói.





Tô Trạm gắt lên: “Sao không chết đi chứ cái tên của nợ này!”





Thẩm Bồi Xuyên nhìn hắn: “Nếu mà chết thật, Cảnh Hạo chính là tội phạm giết người. Tôi thấy chỉ có mỗi chị dâu là tỉnh táo thôi.”





“Cũng không phải không dàn xếp được.” Tô Trạm vẫn nên cảm thấy phải đánh chết Hà Thụy Trạch.





Có tiền có thế, vì sao có tiền lại được ưu tiên?





Cũng là bởi vì có tiền, muốn cái gì cũng được.





Có tiền đương nhiên là có thế rồi.





Cộng thêm nhà cậu của Tông Triển Bạch nữa, chuyện này có thể biến mất.





Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy hiện tại Tô Trạm quá kích động, nói cái gì với hắn cũng vô dụng, thế là không lên tiếng nữa, để hắn một mình bĩnh tĩnh đã, Thẩm Bồi Xuyên đã đánh giá thấp oán giận của Tô Trạm rồi.





Lúc này hành lang rất yên tĩnh, bầu không khí yên tĩnh như thế này hơi kỳ lạ.





“Cũng lâu rồi, sao vẫn chưa xong vậy?” Tô Trạm hơi mất kiên nhẫn.





Thẩm Bồi Xuyên nhìn hắn vài giây: “Nếu không, cậu về trước đi?”





Nhìn điệu bộ này của hắn, dù cho Hà Thụy Trạch phẫu thuật thuận lợi ra khỏi cũng bị Tô Trạm đánh chết!





“Không về.” Tô Trạm quyết định.





Thẩm Bồi Xuyên chau mày, người này sao lại khó ở rồi?





“Thẩm Bồi Xuyên, cái tên đó tát bà nội tôi một cái, anh nói xem tôi có thể nguôi giận được không?” Tô Trạm trừng mắt.





Có thể thấy trong lòng hắn tức giận đến nhường nào.





Hà Thụy Trạch đúng là đồ khốn, còn ra tay với cả người già.





“Tâm lý của bác sĩ tâm lý mà không bình thường còn kinh khủng hơn người bình thường nhiều.” Thẩm Bồi Xuyên nói.





Lúc này, đèn chỉ thị phòng phẫu thuật chợt tắt. Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Hà Thụy Trạch được đẩy ra và bác sĩ cũng đi ra.





Bác sĩ tháo khẩu trang: “Phẫu thuật rất thành công, nhưng sau này cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong một khoảng thời gian dài, dù sao cũng tổn thương đến nội tạng, đương nhiên, tuổi thọ cũng có ảnh hưởng…”





“Loại súc sinh này không nên sống!” Bác sĩ còn chưa nói xong, Tô Trạm đã ngắt lời.





Bác sĩ bị ngắt lời, không vui lắm.





Chân mày nhíu lại: “Nếu không muốn cứu, sao còn đưa người tới làm gì?”





Phẫu thuật thành công, bác sĩ cũng rất vui, kết quả Tô Trạm nói một câu như vậy, đúng là tạt cho bác sĩ một chậu nước lạnh.





Cảm thấy bầu không khí đóng băng lại, Thẩm Bồi Xuyên đi lên hòa giải, hắn lấy giấy tờ của mình ra cho bác sĩ xem: “Tôi là người thành phố B, đuổi bắt tội phạm tình nghi tới đây. Người này là do trong quá trình trốn thoát, tôi nổ súng bắn hắn ta. Hắn ta là một tên buôn người, cho nên đồng nghiệp của tôi tức không nhịn được mới nói không lọt tai như vậy, bác sĩ đừng để ý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK