Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói sau Tô Trạm nhanh chóng rời đi.





“Tô Trạm, anh có biết có thể gặp chị dâu ở đâu không?” Hiện giờ anh rất muốn gặp Lâm Tử Lạp, không biết giờ cô ấy sao rồi.





Tô Trạm đang định nói thì rút lại: “Tôi không biết.”





Tình trạng hiện giờ của Lâm Tử Lạp không thích hợp bị quấy rầy, Tông Triển Bạch mà biết cũng không muốn anh ta đến làm phiền cô nghỉ ngơi.





Bộ dạng Tô Trạm thế này rõ ràng là biết, Lý Chiến chặn anh lại: “Cậu không nói, tôi sẽ không cho cậu đi.”





Tô Trạm nhìn anh: “Sao cậu giống trẻ con vậy?”





Lý Chiến không quan tâm, nếu Tô Trạm không nói anh sẽ đứng đây ngáng đường.





Tô Trạm không còn cách nào: ‘Tôi nói cho cậu, cậu không được nói cho anh cậu là tôi nói đâu đấy.”





Lý Chiến nói: “Biết rồi.”





Cuối cùng Tô Trạm nói Lâm Tử Lạp đang ở bệnh viện thì Lý Chiến mới cho anh đi.





Sau khi nói chuyện với Tô Trạm, Lý Chiến đi thẳng tới bệnh viện Lâm Tử Lạp đang ở.





Anh đỗ xe xong liền vào trong, tầng nơi Lâm Tử Lạp ở đã bị phong toả.





Người bên ngoài cơ bản không thể vào được.





Có cảnh sát và cả người được Tông Triển Bạch bố trí, mỗi cửa ra vào đều có người canh gác.





“Tôi là bạn của chị Lâm, phiền anh vào thông báo giúp tôi một tiếng, chị ấy nhất định sẽ gặp tôi.” Bạch Dận Ninh ngồi trên xe lăn, tin tức về Lâm Tử Lạp ồn ào như vậy anh đương nhiên biết, chỉ là để tìm ra chỗ cô đang ở cần có chút thời gian.





Lý Chiến đứng từ xa thấy có người đang chắn ở cửa vào, anh tới gần Bạch Dận Ninh, hoàn toàn không quen khuôn mặt này: “Anh là ai?”





Bạch Dận Ninh ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Lý Chiến, không nói không rằng che đi tất cả cảm xúc của mình.





Lúc anh điều tra Văn Khuynh, biết được Văn Khuynh có một đứa con trai làm nghệ sĩ nổi tiếng, lúc đầu anh cũng rất kinh ngạc vì còn trai của Văn Khuynh mà lại là nghệ sĩ.





“Tôi là bạn của cô Lâm.” Bạch Dận Ninh bình tĩnh trả lời.





Lý Chiến gật đầu, thì ra là người quen của Lâm Tử Lạp, chắc là đã nghe tin tức nên cũng đặc biệt đến thăm cô?





Nếu vậy thì bọn họ cũng xem như là người quen.





“Các anh đi thông báo đi, cứ bảo là có Lý Chiến và…Anh tên gì nhỉ?” Lý Chiến hỏi.





“Bạch Dận Ninh.”





Người bảo vệ ngoài cửa lại không đi thông báo, cũng không để họ vào.





“Các anh có ý gì vậy?” Lý Chiến trở nên rất không vui.





“Cấp trên đã dặn, ai cũng không được phép vào.”





Lý Chiến: “…”





Anh vốn không định để Tông Triển Bạch biết mình đến thăm Lâm Tử Lạp, nhưng giờ có vẻ như nếu không gọi điện cho anh ấy thì giờ mình không thể vào được.





Anh có chút bối rối.





Bạch Dận Ninh chắc chắn là không vào được rồi, nhưng giờ có Lý Chiến ở đây rồi anh sẽ nhân cơ hội để cùng Lý Chiến vào, anh ngẩng đầu nhìn Lý Chiến: “Anh cũng không vào được à?”





Lý Chiến không lên tiếng.





Không phải không vào được mà không biết nên nói thế nào với Tông Triển Bạch, việc anh ấy giao cho mình làm đã không xong, giờ còn đến bệnh viện mà không cho anh ấy biết, chắc chắn anh ấy sẽ không vui cho xem.





“Đến cũng đã đến rồi, không thử có phải đáng tiếc lắm không?” Bạch Dận Ninh giục Lý Chiến gọi điện, cố gắng tranh thủ cơ hội vào trong.





Lý Chiến nghĩ cũng đúng, giờ anh đã đến bệnh viện rồi, cứ thế mà đi thì cũng có chút không cam lòng.





Nghĩ vậy anh liền rút điện thoại ra gọi Tông Triển Bạch, đi qua một góc nghe điện.





Máy bận, Lý Chiến cau mày, chỉ đành ngắt máy, chuẩn bị gọi lại lần nữa.





Thế nhưng chưa kịp gọi Tông Triển Bạch đã gọi tới, anh vừa nói chuyện điện thoại với Thẩm Bồi Xuyên, là nói về chuyện Lý Chiến không dụ được Trần Thi Hàm ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK