Chung sống lâu ngày với Tông Triển Bạch nên Văn Khuynh cũng biết chút ít về tính cách của anh, anh chắc chắn sẽ ra tay, anh mà không làm gì thì đó không phải là anh.
Văn Khuynh không chỉ thừa nhận chuyện mình bắt cóc Trình Dục Tú mà còn tố giác Cố Bắc, đây là thành ý thừa nhận lỗi lầm của ông ta dành cho Tông Triển Bạch.
Ông ta không thể trốn tránh việc mình đã làm, nguyện vọng duy nhất của ông ta đó là có thể gặp được Lâm Tử Lạp, hy vọng nhận được sự tha thứ của cô ấy.
Trong chuyện này người bất ngờ nhất là Cố Bắc, anh ta vốn dĩ định trừ khử Văn Khuynh, ai ngờ ông ta đột nhiên lại đầu thú, còn tố giác anh ta, khiến anh ta cảm thấy hối hận vì đã tự hại mình.
Văn Huynh mở cuộc họp báo xong liền đến tập đoàn Vạn Việt.”
Nghe Quan Kinh nói Văn Khuynh đến rồi, Tô Trạm cười lạnh lùng một tiếng: “Tưởng rằng như thế là có thể nhận được sự tha thứ sao?”
Tông Triển Bạch ngồi trước bàn làm việc trầm lặng không nói gì, dường như không ngờ rằng Văn Khuynh sẽ chủ động thừa nhận, hành động này rõ ràng là muốn thể hiện ý tốt với anh.
Tính tình Văn Khuynh bảo thủ, rất coi trọng danh tiếng, thủ đoạn lùi để tiến của ông ta rất cao minh, cản trở ông ta, sự tuyệt vọng khiến ông ta hành động bất thường.
Thẩm Bồi Xuyên nhíu mắt nhìn Tô Trạm, anh không đồng tình với cách nói của Tô Trạm, Văn Khuynh chủ động thừa nhận chắc chắn là có mong muốn giảng hòa, anh nhìn Tông Triển Bạch: “Cứ gặp đi, dù sao thì anh ta cũng là……”
Không nghĩ cho người khác cũng phải nghĩ cho Lâm Tử Lạp.
“Cô ấy rời đi vì không muốn làm khó anh, anh cũng nên nghĩ cho cô ấy.”
Dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể nào rũ bỏ mối quan hệ này, Văn Khuynh là cậu ruột của Lâm Tử Lạp.
Tông Triển Bạch không ngẩng đầu, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Các người ra ngoài hết đi, cho ông ta vào.”
Thẩm Bồi Xuyên rất hiểu đạo lý, sao anh ấy có thể không nghĩ ra chứ, chỉ là không thể nào xóa bỏ được khúc mắc trong lòng.
Mối thù giết mẹ, nào có thể nói bỏ là bỏ được, bởi vì Văn Khuynh nên anh mới ôm hận suốt đời.
Nỗi trắc trở này cho thế nào cũng sẽ để lại vết sẹo, mãi mãi không bao giờ mất đi.
Văn Khuynh mặc quần áo thường, Lý Tịnh dìu ông ta vào trong, mới đây thôi mà gặp lại như đã mấy đời, biến cố quá nhiều, vạn vật vẫn thế chỉ có con người thay đổi.
Lý Tịnh dìu Văn Khuynh ngồi vào ghế sô pha, khẽ nói: “Khi nào ra thì gọi tôi, tôi ở bên ngoài đợi ông.”
Văn Khuynh ừ một tiếng.
Lý Tịnh cúi đầu ra khỏi phòng làm việc, với tình hình bây giờ bà ta cũng chẳng có gì để nói với Tông Triển Bạch, nên cũng không chào hỏi.
Sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, bầu không khí trở nên yên tĩnh, là Văn Khuynh xóa tan tình thế căng thẳng: “Tiểu Tịch đã ra rời khỏi giới giải trí, nhập ngũ rồi, chắc nó chưa đến gặp cậu đâu nhỉ.”
Lý Chiến biết được thân phận của mình, hoàn toàn không còn mặt mũi đi gặp ai.
“Tôi không đến để thanh minh gì cả, cũng không đến để cầu xin cậu tha thứ, tôi phải gặp báo ứng bởi những chuyện mình đã làm, nên chịu sự trừng phạt, tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”
Lý Chiến nhập ngũ, ông ta đứng ra thừa nhận tất cả, đây không phải ngẫu nhiên mà ông ta đã tính toán cho bản thân, tình cảm giữa ông và Lý Chiến không được tốt đẹp, vì thế người ngoài cũng không rõ thân phận của Lý Chiến, ông ta kinh doanh nhiều năm như thế, có mấy người thân cận, đưa Lý Chiến vào là chuyện đơn giản, nhưng Lý Chiến không vào bằng thân phận con trai của ông, sau này cho dù ông phạm tội tày trời cũng sẽ không ảnh hưởng đến Lý Chiến.
Ông làm như thế, chỉ vì không muốn nhà họ Văn sẽ vì ông mà sụp đổ.
Lý Chiến can tâm tình nguyện đi, bởi vì anh ta biết rõ, chuyện này, Văn Khuynh chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng, mới có thể làm chuyện này lắng đi, vì thế anh nhập ngũ, để chừa lại đường sống cho nhà họ Văn, để Văn Khuynh không còn nỗi lo về sau, đứng ra thừa nhận tất cả.
Văn Khuynh biết bản thân không thể oán trách ai được, mặc dù không biết vụ tai nạn, nhưng phạm lỗi là phạm lỗi, cho dù ông ta không muốn lấy mạng của Trình Dục Tú, cần muốn bắt bà ta lại, nhưng mà Trình Dục Tú thực sự đã chết, vì ông ta mà chết.
Ông ta không thể chối từ trách nhiệm!
“Ngồi tù cũng được, thân bại danh liệt cũng được, tôi không có lời oán hận, chỉ muốn gặp con bé một lần.” Nói nhiều như thế nhưng ông ta không hề ngẩng đầu, mãi đến câu cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn Tông Triển Bạch.
Ông ta hận Trình Dục Túc, nhưng trước giờ ông ta chưa từng có ý giết người, nếu muốn giết bà ấy thì đã giết từ hai mươi năm trước lúc giam cầm bà ấy, sẽ không đợi đến tận bây giờ.
Điều duy nhất ông hối hận đó là, ngăn cản Văn Nhàn và người bà ấy yêu ở bên nhau, ông ta cũng không biết Văn Nhàn lại cố chấp như thế, sau khi gả cho Tông Khải Phong vẫn không can tâm, ông ta không biết Tông Khải Phong sẽ buông tha Văn Nhàn, để bà ấy đi tìm người phụ nữ, che giấu tất cả mọi người có con với Trang Tử Ý, ông ta không ngờ rằng, người mà ông hận nửa cuộc đời, hoàn toàn là do em gái ông ta gây ra.