Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125: Làm một người cha dễ dãi


“,”Tông Triển Bạch nhướng mày, rũ đôi mắt xuống đã nhìn thấy hình ảnh trong video đang phát, Lâm Tử Lạp nằm trên sô pha màu đen, Hà Thụy Trạch cởi ra từng chút một cúc áo của cô…





Lộ ra da thịt, cùng với bộ ngực tròn trịa.





“Mẹ, bà.” Lâm Huệ Tinh không biết là cái gì, lại gọi một tiếng, bởi vì bé thấy mẹ, cũng thấy cả mẹ và bà.





Tông Triển Bạch nhanh chóng rút lại điện thoại trong bàn tay nhỏ của bé, trong lòng bàn tay chợt không còn gì, Lâm Huệ Tinh sửng sốt một chút, chớp mắt một cái, rất nhanh có thêm một tầng hơi nước, giống như là nai con vô tội, đáng thương: “Ba, ba không thích con sao?”





Tại sao lại lấy đi thô bạo như vậy?





Sắc mặt của Tông Triển Bạch trầm xuống, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu, rất rõ ràng video này là vào ngày Hà Thụy Trạch muốn quấy rối Lâm Tử Lạp quay được.





Từ cổ hắn lên đến huyệt thái dương đều căng lên, hiện ra cả gân xanh, đập thình thịch.





Lâm Huệ Tinh mặc dù đơn thuần, thế nhưng cũng có thể nhìn ra được sắc mặt xấu, biết rõ là ba ba đang mất hứng.





Là do không thích bé sao?





Bé cúi đầu siết chặt các ngón tay, lách tách một tiếng nước mắt rơi trên mu bàn tay.





Giọng nói mềm yếu mà có chút khàn khàn hỏi: “Con không cố ý làm ba tức giận.”





Bả vai nhỏ bé của Lâm Huệ Tinh run lên, cúi đầu nức nở.





Cô gái nhỏ cực kỳ đau lòng, giống như là đứa trẻ bị vứt bỏ vậy, khóc rất đau lòng.





Tông Triển Bạch hít sâu một hơi, lấy tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt của bé: “Đừng khóc, ba không giận con.”





Vừa nghe, Lâm Huệ Tinh chợt ngẩng đầu nhìn hắn, tràn ngập mong đợi hỏi: “Thật vậy không?”





Tông Triển Bạch dằn lại cơn tức giận: “Thật.”





Hắn chẳng bao giờ chịu đựng cơn giận mà đi dỗ một đứa bé như vậy, đây là lần đầu tiên của hắn.





Lâm Huệ Tinh cao hứng cực kỳ, chưa kịp lau nước mũi trên mũi, đã ôm cổ Tông Triển Bạch lại còn hôn xuống một cái.





Tốc độ của con bé quá nhanh, Tông Triển Bạch chưa kịp phản ứng, môi của bé lại dán lên mặt hắn, còn có cảm giác ướt ướt nhơm nhớp.





Hắn nhíu lại đôi lông mày.





Lúc Lâm Nhụy rời khỏi mặt hắn, nước mũi ở trên mặt hắn kéo ra một sợi tơ trong suốt.





Là nước mũi của Lâm Huệ Tinh.





Tông Triển Bạch mặc dù không phải là bị bệnh quá sạch sẽ, thế nhưng cũng không chấp nhận được việc nước mũi dính lên mặt hắn.





Đầu hắn tê dại.





Trên mặt ướt ướt dinh dính, hình như vẫn còn ấm.





Lâm Huệ Tinh phát hiện ba ba hình như lại mất hứng rồi, nhanh nhẹn vươn bàn tay nhỏ bé lau đi: “Con lau sạch cho ba.”





Bé không lau còn đỡ, lau một nhát dính hết cả mặt hắn.





Lâm Tử Lạp cất xong đồ đi đến, đã nhìn thấy con gái đang lau tới lau lui ở trên mặt Tông Triển Bạch, mà mặt Tông Triển Bạch đang đen lại, nhìn chằm chằm Lâm Huệ Tinh.





Lâm Tử Lạp lo lắng Tông Triển Bạch thật sự tức giận, bước nhanh về phía hẳn, ôm con gái đi.





Thế nhưng Lâm Huệ Tinh không muốn, đưa hai cánh tay nhỏ bé ra muốn Tông Triển Bạch ôm: “Con muốn ba.”





Thật vất vả mới có ba, bé không thể rời đi, lát nữa sẽ không còn ba nữa.





“Tiểu Nhụy ngoan.” Lâm Tử Lạp cố gắng dỗ bé.





“Không muốn, không muốn, con chỉ muốn ba.” Hai tay nhỏ bé của Lâm Huệ Tinh không ngừng vung vẩy muốn bắt được Tông Triển Bạch: “Con muốn ba.”





Lông mày của Lâm Tử Lạp nhíu càng chặt hơn, đứa trẻ này là sao đây?





Trang Kha Nguyệt đặt bát canh trong tay xuống, xoa xoa hai tay đi tới, vươn tay muốn ôm Nhụy Hi: “Hôm nay có đồ ăn ngon nha.”





Hôm nay có đồ ăn ngon cũng không dỗ được, đồ ăn hôm nay cũng không thích ăn, chỉ một mực muốn ba.





Bé nhìn chằm chằm Tông Triển Bạch, nước mắt lách tách rơi: “Ba, ba không thích Tiểu Nhụy phải không?”





Tông Triển Bạch có cảm giác bị người ta ép.





Lớn như này, hắn chưa bao giờ bị người khác ép?





Hắn im lặng, nhìn trong mắt Lâm Huệ Tinh dần dần cam chịu, nước mắt lập tức rơi xuống, lớn tiếng khóc thút thít, bé ôm chặt Lâm Tử Lạp, ấm ức vô cùng, cũng cực kỳ đau lòng: “Mẹ, ba không thích Tiểu Nhụy, làm sao bây giờ? Có phải do con không nghe lời, trông xấu xí, cho nên ba không thích con?”





“Không phải.” Lâm Tử Lạp vuốt tóc của bé, an ủi: “Không phải, không phải, Tiểu Nhụy đáng yêu nhất, rất nghe lời…”





Cô còn chưa nói hết lời dỗ Lâm Huệ Tinh, bỗng nhiên bị một bóng đen bao phủ, không biết từ lúc nào Tông Triển Bạch đã đứng lên, hắn giơ tay ra ôm lấy cô gái bé nhỏ đang khóc không ngừng: “Đưa tôi đi.”





Lâm Tử Lạp ngạc nhiên một chút, rất nhanh đã từ chối: “Không cần, ta dỗ một chút là ổn.”





“Con muốn ba ba.” Lâm Huệ Tinh còn đang khóc, nghe thấy giọng nói của Tông Triển Bạch, lập tức quay đầu, hướng về phía tay hắn, muốn hắn ôm mình.





Lâm Tử Lạp: “…”





Tông Triển Bạch ôm lấy bé: “Đừng khóc nữa?”





Hắn nghĩ, toàn bộ kiên nhẫn đời này của hắn đều dùng hết cho cô bé này rồi.





Lâm Huệ Tinh ngay lập tức ngậm miệng, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn nức nở, nước mắt, nước mũi dính vào mặt.





“Tiểu Nhụy nghe lời, Tiểu Nhụy không khóc nữa.” Lâm Huệ Tinh nghẹn ngào, trên lông mi còn dính vài giọt nước mắt.





Tông Triển Bạch thở dài: “Chúng ta đi rửa mặt một chút.”





Hắn đang phát điên rồi, nước mũi dính ở trên mặt, trên da thịt, thực sự rất khó chịu.





Lâm Tử Lạp đứng yên tại chỗ, trong lòng cực kỳ bất an, Lâm Huệ Tinh chẳng bao giờ dính một người như vậy.





Trang Kha Nguyệt cũng rất lo lắng: “Hai đứa nhỏ, từ nhỏ đã không có ba, muốn một người ba cũng là bình thường, chỉ là….”





Chỉ là người đàn ông này không phải cha của bé, có thể chịu đựng dỗ bé bao lâu? Có thể duy trì bao lâu?





“Dù sao cứ nói cho nó biết đây không phải là ba của bé đi? Biết là bé sẽ rất thất vọng, rất đau lòng.” Trang Kha Nguyệt nói xong vành mắt cũng ngập nước.





Không có cha, cuối cùng cũng là một loại thiếu sót.





Bọn chúng có khát khao, sẽ muốn có.





Lâm Tử Lạp cũng đang lo lắng như vậy, Lâm Huệ Tinh trước cũng không có gọi người đàn ông nào là ba.





Không ngờ đến, cô bé lại dính vào Tông Triển Bạch sau một lần gặp.





“Con đi xem sao.” Lâm Tử Lạp đi về toilet.





Trong phòng vệ sinh, lúc Tông Triển Bạch rửa mặt, Lâm Huệ Tinh kéo tay của hắn lại: “Con giúp ba lau.”





Nói xong liền kiễng chân, đưa tay hứng nước, nhưng bởi vì không đủ cao, bé không hứng được nước, kiễng chân chưa đủ.





Tông Triển Bạch bỗng nở một nụ cười nhẹ, thật sự không biết phải làm sao: “Mẹ con là tới mê hoặc ba, là yêu tinh của ba, còn con là mẹ con đưa đến để giày vò ba, tiểu yêu tinh của ba.”





Hắn bế cô bé nhỏ đến bồn rửa tay ngồi trên bệ, Lâm Huệ Tinh vui vẻ nở nụ cười, cái miệng nhỏ cười toét cả ra, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, khóe mắt cong cong, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.





Tay bé dính nước, lau lau trên mặt Tông Triển Bạch cho sạch, bé chăm chú nhìn thật kỹ diện mạo của ba ba, đôi mắt thâm sâu, sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh, môi mỏng hấp dẫn, ngũ quan nổi trội tập hợp lại một chỗ cực kỳ xuất sắc.





“Ba thật là đẹp trai.”





Tông Triển Bạch thành công bị cô gái nhỏ này làm cho bật cười, hắn nhìn mình trong gương, còn có một gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, sắc mặt của hắn từ từ trầm xuống, đưa tay đến bóp gương mặt Lâm Huệ Tinh.





“Ai nói mẹ ngươi mệnh không tốt?” Đứa con của mình đáng yêu như vậy, là do đời trước tích đức.





Lâm Nhụy Hy cũng không hiểu lời này của hắn là ý gì, đưa khăn mặt qua cho hắn lau mặt, Lâm Tử Lạp đi tới, thấy được một cảnh như vậy.





Nàng chậm rãi đi tới, đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn Tông Triển Bạch: “Thật ngại quá, Tiểu Nhụy nó….”





“Không sao.” Tông Triển Bạch cúi người, dáng vẻ rất hưởng thụ sự “phục vụ” của cô gái nhỏ, tự mình trêu nói: “Tôi cũng không mất gì, bỗng dưng có một cô con gái, lại còn được làm một người cha dễ dãi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK