Nhân viên bán hàng dừng một chút, ánh mắt hâm mộ nhìn họ: “Chắc kiếp trước người phụ nữ này đã cứu cả hệ ngân hà nên đời này mới cho cô ấy một người đàn ông hoàn mỹ như vậy.”
Sức hấp dẫn của đàn ông thể hiện ở chỗ chiều chuộng bạn gái của mình, anh vừa đẹp trai vừa có tiền nhưng mà lại bỏ qua sĩ diện của mình để cưng chiều cô ấy như vậy, người đàn ông này đúng là quá quyến rũ mà.
Bên này Lâm Tử Lạp vẫn không phát hiện bọn họ đang nhỏ giọng bàn tán, cô vẫn còn đang giảng đạo lý với Tông Triển Bạch: “Tiết kiệm là quốc sách hàng đầu, anh có hiểu hay không hả?”
Tông Triển Bạch bị cô kéo qua, duy trì tư thế này mấy phút rồi, anh buồn cười nhìn dáng vẻ tức giận của cô.
“Nhìn anh như vậy, em không đau mắt hả?”
Lâm Tử Lạp trợn mắt lên, buông tay ra, Tông Triển Bạch đứng thẳng người lên, vuốt ve cổ áo đã bị cô làm nhăn, cúi xuống cười khẽ bên tai cô, âm lượng cực nhỏ chỉ đủ cho một mình cô nghe thấy: “Về nhà, anh không mặc cho em xem.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Trong lòng cô mắng một câu không biết xấu hổ, ai muốn xem chứ!
“Bên em đã gói hai chiếc túi lại rồi, anh chị có muốn mua gì thêm không?” Lúc này nhân viên bán hàng lúc nãy đi đến, Lâm Tử Lạp vội vàng đẩy anh ra, ho nhẹ một tiếng: “Không cần đâu, tính tiền đi.”
“Được, vậy em mời hai anh chị đi theo em.” Nhân viên bán hàng đi ở phía trước, nhân viên thu ngân đã in hóa đơn rồi, cô ta lấy hóa đơn đưa cho Lâm Tử Lạp xem.
Lâm Tử Lạp không nhìn, kêu cô ta đưa thẳng cho Tông Triển Bạch, cô sợ mình nhìn xong con tim sẽ rỉ máu mất.
Tông Triển Bạch cũng không liếc một cái, lấy bóp ra đưa cho nhân viên một tấm thẻ ngân hàng: “Không có mật khẩu.”
Rất nhanh sau đó đã có hóa hơn bán hàng, nhân viên đưa qua: “Anh ký tên vào đây giúp em.”
Tông Triển Bạch cầm lấy cây bút, ký tên vào tờ hóa đơn, sau đó bỏ bút xuống, cất tấm thẻ vào bóp da.
Nhân viên đưa túi cho Lâm Tử Lạp, cất bóp xong tiền Tông Triển Bạch đưa tay qua nhận lấy mấy gói đồ từ tay nhân viên.
Anh một tay cầm túi, một tay nắm lấy tay cô dẫn đi.
“Chúng ta về nhà đi.” Ra khỏi cửa hàng Lâm Tử Lạp nói, cô đã đi lâu lắm rồi.
Tông Triển Bạch quay đầu nhìn cô: “Không muốn mua gì nữa hả?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu cười cười: “Nếu có sẽ nói với anh sau.”
“Được.” Tông Triển Bạch lên tiếng trả lời, bọn họ không đi mua sắm nữa, Tông Triển Bạch gọi tài xế đến lái xe về trước, còn Lâm Tử Lạp thì ngồi xe của anh.
Trên đường về di động của Lâm Tử Lạp reo lên, cô lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiển thị số của Bạch Dận Ninh.
Lâm Tử Lạp vuốt vuốt màn hình, màn hình cảm ứng không linh hoạt nắm, kéo vài lần mới có thể từ chối cuộc gọi được.
Tông Triển Bạch nhìn qua thấy màn hình điện thoại của cô bị bể thì hỏi: “Ai gọi cho em vậy, tại sao điện thoại lại bị bể như vậy?”
“Không cẩn thận làm rớt thôi, cuộc gọi này cũng không quan trọng lắm.” Lâm Tử Lạp không muốn qua lại với Bạch Dận Ninh nữa, không phải vì hiểu lầm lần trước, chủ yếu là do cô cảm thấy Diêu Thanh Thanh là một cô gái tốt, Bạch Dận Ninh nên đối xử tốt với cô ấy, đừng liên hệ với cô nữa.
“Vừa nãy ở trung tâm thương mại sao không nói với anh, cái này hư rồi làm sao mà dùng được?” Tông Triển Bạch nhíu mày.
Lâm Tử Lạp nhỏ giọng nói: “Em quên.”
Cô phát hiện trí nhớ của bản thân ngày càng không tốt.
“Còn dùng được không?” Tông Triển Bạch hỏi.
“Không linh hoạt lắm.”
“Ngày mai anh bảo Quan Kình mua một cái mới đem đến biệt thự cho em.” Lúc nói chuyện anh đột nhiên nhớ tới chuyện Trang Kha Nguyệt gọi cho anh.
Trang Kha Nguyệt gọi điện cho anh để hỏi thăm tình hình của Lâm Tử Lạp, khoảng thời gian trước bà ấy phải làm mấy cuộc phẫu thuật nên không có thời gian hỏi thăm chuyện của Lâm Tử Lạp, bây giờ bà ấy mới hồi phục nên mới liên hệ với anh.
Tông Triển Bạch hơi do dự nhưng vẫn muốn nói cho Lâm Tử Lạp biết tình hình hiện tại của Trang Kha Nguyệt.