Ôm lấy cậu nhóc lên xe đến siêu thị, sau đó trở về biệt thự.
Buổi trưa nhân lúc Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch chưa về, Trang Kha Nguyệt mang hai đứa trẻ vào phòng chơi, bà ấy lấy tóc của Lâm Tinh Tuyệt và vào phòng tắm tìm tóc của Tông Triển Bạch, sau đó giao lại cho chú Phùng.
“Ông chủ dặn dò, nhờ bà chăm sóc tốt cho hai đứa bé.” Chú Phùng nói với vú Vu.
Bây giờ chưa có kết quả, ông ấy không thể tùy tiện mà đến, tránh rút dây động rừng, đợi có kết quả rồi, hẵng đến.
“Bảo ông chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho chúng.”
“Vậy thì tốt.” Chú Phùng cầm lấy mẫu tóc rời đi.
Vú Vu quay lại biệt thự.
Cuộc gặp gỡ của họ như thể chưa từng xảy ra.
Thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc Lâm Tử Lạp đã chính thức khai trương cửa hàng thiết kế tư nhân nội địa “LEO”.
Từ sáng sớm đã có mấy chiếc xe gửi hoa tươi tới, liên tục chuyển xuống mấy chục lẵng hoa, bày đầy trước cửa.
Tần Nhã mù mờ không biết, ai mà lại gửi nhiều lẵng hoa tới vậy?
Cô ấy chạy đến hỏi người giao hoa: “Mấy cái này là ai gửi đến vậy?”
“Chúng tôi chỉ là làm việc thôi, ai gửi chúng tôi cũng không biết, cô xem xem trên thẻ chúc mừng có ghi tên người gửi không.”
Tần Nhã chính là không thấy, nên mới đến hỏi họ: “Thôi bỏ đi.”
Cô ấy mặc một bộ lễ phục màu tím, từ bên trong bước ra, chút nữa có khách của bà William đến, cô ấy phải xem xem còn chỗ nào chưa chuẩn bị tốt không, nhưng cô ấy mới đi được hai bước, thì lại có một chiếc xe dừng trước cửa, sau đó tiếp tục là giao hoa đến.
Lần này cũng không ít, đều là kiểu lẵng hoa lớn nhất đó, màu đỏ màu vàng, màu hồng màu tím, thi nhau đua sắc, mềm mại tươi đẹp.
Rất nhanh trước cửa đã không còn chỗ để bày nữa, cũng đã bày tràn cả ra đường rồi.
Tần Nhã bước đến, lần này trên lẵng hoa có để tên, Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên không có tâm địa gian xảo như Tô Trạm, chủ tiệm hoa hỏi tên của người gửi hoa, anh ấy liền báo tên mình.
Thân phận của Lâm Tử Lạp cũng rõ rồi, họ là anh em của Tông Triển Bạch, chắc chắn phải đến ủng hộ, làm cho chỗ này trở nên náo nhiệt, để mọi người biết chủ tiệm này có chỗ dựa vững chắc.
Tần Nhã đại khái đã hiểu mấy thứ này là do ai gửi đến, cô ấy liếc nhìn hàng lẵng hoa dài ra đến tận ngoài đường, thở dài một tiếng: “Thật ngoạn mục.”
Đây là vẫn còn chưa bắt đầu, vậy mà đã “náo nhiệt” như vậy rồi.
Bà William hôm nay cũng mặc một bộ váy rất sang trọng, một bộ màu xanh sapphire, tóc búi cao, lần này bà ấy đeo một bộ trang sức kim cương ngọc lục bảo, khí chất vừa tao nhã vừa cao quý.
Allen trên tay cầm túi quần áo, đi theo bà ấy vào hội trường, Lâm Tử Lạp đang kiểm tra việc bố trí trong hội trường, xem xem có chỗ nào chưa hợp lý, phòng tiếp tân lớn, bên phải là chỗ để trà rượu nước uống, bên trái là chỗ trưng bày những mẫu quần áo được kinh doanh lần này, ở giữa là sân khấu hình chữ T, sẽ có sàn catwalk để biểu diễn các sản phẩm của LEO.
Tuy Lâm Tử Lạp ở trong nước không có nhiều mối quan hệ, nhưng cô ở trong giới cũng có tiếng tăm nhất định, hơn nữa với các mối quan hệ của bà William, danh tiếng của LEO, hôm nay sẽ có không ít người đến.
“Lâm.” Allen gọi cô.
Lâm Tử Lạp đang chỉnh lại quần áo ở trên người “model”, quay đầu nhìn về hướng Allen hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cô ấy đưa túi đồ đang xách trên tay cho cô: “Cho cậu.”
Lâm Tử Lạp không nhận lấy ngay mà hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Cô xem đi rồi biết.” Lời này là bà William nói, khóe môi bà ấy tao nhã cong lên.
Lâm Tử Lạp không còn hoài nghi, đưa tay ra nhận lấy, đặt lên bàn mở ra, bên trong là một bộ lễ phục, hơn nữa rất quen thuộc, bởi nó chính là đồ do cô thiết kế.
Cũng là đồ mà cô đã thắng giải “First”.
Lúc đó chính là lúc mà Hà Khiếu Ninh và Tông Triển Bạch đính hôn, bộ lễ phục này bị họ mua rồi, sao lại ở đây chứ?
Cô ngờ vực nhìn bà William: “Đây là?”
“Có người nhờ tôi đưa cho cô.” Bà ấy không hề nói là ai nhờ bà ấy đưa cho Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp vẫn muốn truy hỏi, Allen biết bà William không muốn nói, cho nên cố ý cắt lời cô: “Nhanh mặc vào đi, thời gian không còn nhiều đâu, đợi chút nữa có người đến, cô không có thời gian để mặc đâu.”
Lâm Tử Lạp chần chừ, Allen liền đẩy cô vào phòng nghỉ: “Nhanh đi nào, đừng bận tâm.”
Đẩy Lâm Tử Lạp vào phòng nghỉ, nhưng cô vẫn chưa muốn mặc vào, Allen vội vàng ra tay cởi đồ của cô ra: “Thật là, đồ của mình mặc lên người mình, mới có thể thể hiện đúng được giá trị.”
Lâm Tử Lạp chịu không được sự “bạo lực” của Allen: “Mình tự mặc được rồi, cậu ra ngoài trước đi.”
Allen không yên tâm, nhắc nhở nói: “Cậu nhanh lên nhé, chút nữa là có người đến đó.”
“Ừm.” Lâm Tử Lạp đáp lại.
Đóng cửa lại, cô cầm bộ đồ đó, có chút thất thần, đây chỉ là một bộ lễ phục nhưng chứa đựng ước mơ của cô, những năm tháng thiếu niên cô chỉ có một giấc mơ, đó là trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng xuất sắc.
Sau này cô cứ nghĩ bản thân sẽ không có cơ hội nữa rồi, nhưng có lẽ ông trời cũng không quá tàn nhẫn với cô, để cô có được thành công như ngày hôm nay.
Cốc cốc.
“Lâm, cậu vẫn ổn chứ?” Allen đứng ngoài cửa không bước vào, nghe thấy bên trong không có động tĩnh, liền gõ cửa để giục cô.