Lâm Tử Lạp cảm xúc phức tạp nhìn Tô Trạm, nội tâm như dời sông lấp biển. Ban đầu là Hà Khiếu Ninh uy hiếp cô ra mặt vì an nguy của hai đứa trẻ, vì sự an toàn của con, cô rơi vào bẫy của Hà Khiếu Ninh, bị Hà Thụy Trạch khống chế.
Tông Triển Bạch có thể chạy đến nơi đây tìm cô, cô đã rất bất ngờ.
Không nghĩ tới, hắn còn ra tay đối phó với Hà Khiếu Ninh.
Tô Trạm rót rượu cho Lâm Tử Lạp, cũng rót đầy cho mình: “Em giúp chị ân tình lớn như vậy, chị có phải nên uống một ly với em không?”
Lâm Tử Lạp biết cậu ta cố tình nói cho cô nghe, bưng ly rượu lên: “Các người quả đúng là anh em tốt.”
Tô Trạm sững sờ, cố ý giả vờ không nghe hiểu.
Tân Na ở một bên nhìn đến sốt cả ruột, rõ ràng Tô Trạm cố ý ép Lâm Tử Lạp uống rượu.
Cô muốn thuyết phục, lại bị Thẩm Bồi Xuyên giữ chặt, cố ý ngăn lại: “Tần tiểu thư, cô mang theo Tô Trạm tới, đoạn đường này chắc mệt mỏi lắm, cảm ơn cô đã đưa thằng em trai không ra gì này của tôi đến đây an toàn.”
Nói rồi, hắn nhét vào tay Tân Na một ly rượu.
Tân Na: “…”
Lý do này cũng gượng ép quá đi?
“Có thể…”
“Cảm ơn Tần tiểu thư.” Thẩm Bồi Xuyên không cho Tân Na kẽ hở từ chối nào, nói cảm ơn trước.
Khiến cho cô không thể không uống.
Cách làm của Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm quá rõ ràng, Lâm Tử Lạp không biết cũng khó, cô cũng không bài xích việc say một lần: “Là các người nghĩ như vậy, tôi và Tông Triển Bạch kỳ thật không tốt như bề ngoài vậy đâu…”
Tô Trạm nhìn Thẩm Bồi Xuyên, cô gái này vậy mà lại nhìn thấu được dụng ý của họ?
Hai người yên lặng thu tầm mắt lại, giả vờ ngây ngốc: “Chị dâu nói gì vậy, chị và Cảnh Hạo là duyên phận trời định, trời đất tác hợp.”
Lâm Tử Lạp cười cười: “Nói duyên phận thì có, nhưng cái khác thì khó.”
Bị định thông gia từ thuở bé, chẳng phải là duyên phận ư.
Tô Trạm cẩn thận từng li từng tí: “Chị còn đang giận lúc trước anh ấy ly hôn với chị à?” Bỗng nhiên Tô Trạm đổi đề tài, nói: “Là em, em cũng giận, ly hôn vì cô gái khác, em tuyệt đối không tha thứ cho anh ấy.”
Rất nhanh, ngữ khí của Tô Trạm mềm xuống: “Nể tình hai đứa nhỏ, cho anh ấy một cơ hội đi?”
Lâm Tử Lạp uống một hớp rượu, chuyện phức tạp trong đó, bọn họ không hiểu.
Sở dĩ cô không toàn tâm toàn ý tiếp nhận Tông Triển Bạch, không phải là bởi vì lúc trước ly hôn, dù sao lúc đó ai cũng không thích ai, chỉ là bị một ước định của đời trước trói buộc với nhau mà thôi.
Chỉ là cô không xác định được Tông Triển Bạch đối tốt với cô có phải là vì nể tình hai đứa trẻ không.
Cô không xác định, có phải mình đã thích hắn thật hay không.
Thích đến nhường nào mà thôi.
Chuyện tình cảm, cô không thích bị người khác bình phẩm từ đầu đến chân: “Về sau, không được như thế này nữa, lần sau tôi sẽ giận đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên trừng mắt liếc Tô Trạm, hắn nhìn thấy quan hệ của Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp không bình thường, bèn nói chuyện này với Tô Trạm. Cậu ta liền nghĩ ra kế này, nói cái gì mà chuốc say Lâm Tử Lạp, đưa lên giường Tông Triển Bạch, chuyện gì cũng giải quyết được.
Kết quả là bị người ta nhìn ra hết rồi.
Tô Trạm lúng túng cười, nhỏ giọng thầm thì: “Phụ nữ thông minh quá sẽ khiến người ta không thích.”
“Các người uống rượu với Tân Na đi, tôi về xem Tiểu Hi và Tiểu Nhụy.” Lâm Tử Lạp nói rõ, Tô Trạm cũng ngại không muốn dây dưa.
Chỉ có thể nhìn Lâm Tử Lạp rời khỏi.
Mãi sau Tân Na mới biết được Tô Trạm có ý ép Lâm Tử Lạp uống rượu, nhưng sao lại uống thì cô không biết.
“Hai người làm vậy không tốt lắm.” Tân Na nhìn thoáng qua Tô Trạm: “Một người đàn ông lại ép phụ nữ uống rượu là một chuyện không có phẩm chất. May là chị lâm thông minh, liếc mắt đã nhìn ra quỷ kế của anh.”