Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những chuyện này cứ giao hết cho thời gian vậy, nếu thời gian có thể làm mờ nhòa đi mọi thứ, cô hi vọng mọi nỗi niềm không vui đều dần dần biến mất trong dòng thời gian cuộn trào như nước lũ ấy.





Trong lòng Lý Tịnh vô cùng bực bội, cả chồng lẫn con trai bà ta đều rất quan tâm đến Lâm Tử Lạp, thế mà cô cứ tỏ ra lạnh nhạt như vậy, cho dù có lỗi thì Văn Khuynh cũng đã tự thú tội rồi cơ mà, như vậy cũng không thể đổi được một chút mềm lòng từ cô sao?





“Lần nào gọi điện thoại cho tôi, Tiểu Tịch cũng hỏi về cô. Tôi không biết cô như thế nào, nhưng vẫn nói dối rằng cô vẫn sống tốt, dặn nó đừng lo lắng, nó còn hỏi thăm gần đây cô có khỏe không, cuối cùng nó vẫn quan tâm người thân này của nó. Tôi đi thăm ông Văn, ông ấy cũng hỏi một câu cô đã về chưa, đã làm hòa với Tông Triển Bạch chưa. Mọi người đều quan tâm cô, còn cô thì không hề có một chút tình nghĩa nào, lòng tôi thật sự nguội lạnh.”





Sau cùng Lâm Tử Lạp vẫn không đáp lại được một lời, đi ra ngoài.





Những gì Lý Tịnh nói, cô cũng đã nghe thấy. Trái tim cô không phải làm từ sắt đá, cô cũng là một con người có tình cảm, có suy nghĩ của riêng mình, sao có thể không xúc động được chứ.





Chỉ là, cô vẫn chưa suy nghĩ kĩ nên dùng thái độ gì để đối xử với những người này, trong lòng luôn tồn tại những thứ không cách nào quên đi.





Bây giờ bảo cô cho một đáp án rõ ràng thì cô không làm được, dù có thì cũng là trái lương tâm mà thôi, đó sẽ không hề là sự tha thứ hoặc ý muốn chấp nhận xuất phát từ tấm lòng.





Tài xế đang đợi ngoài quán cà phê, sợ Lâm Tử Lạp không tìm thấy mình nên không dám đi xa. Thấy Lâm Tử Lạp ra khỏi quán cà phê thì tài xế lập tức đi tới, ông ta thấy sắc mặt Lâm Tử Lạp không tốt lắm, hỏi: “Giờ về sao?”





“Xuống lầu.”





Mặc dù tâm trạng của Lâm Tử Lạp bị Lý Tịnh làm cho rối bời, nhưng mình cần làm chuyện gì, cô vẫn không quên.





Tài xế lên tiếng đáp rồi rời khỏi đây cùng cô.





Sống chung một thời gian với Tần Nhã, cô ấy hay mặc đồ của hãng nào, thích phong cách gì, Lâm Tử Lạp đều biết, cô vào các tiệm quần áo mua liền mấy bộ, dù sao cũng phải thay vào mùa hè.





Tài xế xách túi cho Lâm Tử Lạp, cô muốn mua nội y cho Tần Nhã tài xế không tiện đi theo lắm nên cô bảo tài xế ra ngoài chờ. Lâm Tử Lạp đi một mình vào một tiệm đồ lót, cô nghĩ Tần Nhã không có đồ ngủ nên vào trong xem đồ ngủ dành cho nữ, bên cạnh cũng có mấy vị khách đang xem đồ.





“Thanh Thanh, con thấy bộ này thế nào?” Người phụ nữ nọ cầm một bộ đồ ngủ thật hấp dẫn cho Diêu Thanh Thanh xem.





Mặt Diêu Thanh Thanh đỏ lên: “Mẹ, bộ này lộ liễu quá, sao con mặc được!”





Nghe thấy giọng nói này, Lâm Tử Lạp đưa mắt nhìn qua, lúc thấy khuôn mặt của cô gái đang nói chuyện thì đã xác định được thân phận của cô ta. Vừa rồi nghe giọng quen quen nên cô mới nhìn thử, không ngờ lại là Diêu Thanh Thanh, vợ mới cưới của Bạch Dận Ninh thật.





Sao cô ta lại ở thành phố B?





Chẳng lẽ cô ta là người của thành phố B ư?





Hình như cô cũng chưa nghe Bạch Dận Ninh nói cô ta ở Bạch Thành. Có thể cũng đúng, Bạch Thành chỉ có chừng đó, nhà họ Bạch chính là đầu rồng của cái nơi ấy, theo như Bạch Dận Ninh thì nhà họ Diêu có thể trợ giúp cho sự nghiệp của anh ta, như vậy chắc chắn nhà họ Diêu cũng là một gia đình có bối cảnh giàu có, nếu không thì Bạch Dận Ninh sẽ không chọn nhà họ Diêu để kết làm thông gia.





“Lộ liễu cái gì? Đàn ông đều thích vậy cả.” Bà Diêu kéo con gái mình lại gần, dò hỏi: “Biết điều thì nói cho mẹ, hai đứa đã ngủ với nhau chưa?”





Suy nghĩ của con gái vẫn chưa trưởng thành, bà ta sợ Bạch Dận Ninh kết hôn với con gái mình vì gia thế của nhà họ Diêu. Bạch Dận Ninh chỉ bị tật ở chân, không thể đi được thôi, ngoại hình và năng lực vẫn có đủ, có rất nhiều người dù tay chân lành lặn vẫn không ưu tú bằng anh.





Trong lòng bà Diêu hiểu rất rõ, nếu con gái mình không có bối cảnh chống lưng thì chưa chắc Bạch Dận Ninh sẽ bằng lòng cưới con gái bà ta.





Mặt của Diêu Thanh Thanh càng đỏ hơn, nói: “Xem mẹ nói gì kìa, chúng con là vợ chồng, đương nhiên phải ngủ chung rồi.”





Cô ta hơi cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mắt mẹ mình, dường như Bạch Dận Ninh đã ngờ trước sẽ có người hỏi Diêu Thanh Thanh như vậy nên đã dặn cô ta trước rằng, nếu có ai hỏi thì nói: “Chúng tôi là vợ chồng, đương nhiên phải ngủ chung.”





Rất hiển nhiên, người phụ nữ này vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ: “Thật không, con không gạt mẹ đấy chứ?”





Diêu Thanh Thanh lấy bộ đồ ngủ đầy khêu gợi ra khỏi tay mẹ mình rồi treo về chỗ cũ, mượn cơ hội nghiêng mặt sang một bên: “Con gạt mẹ làm gì chứ?”





Cô ta vừa quay đầu qua thì trông thấy Lâm Tử Lạp đang đứng ở đằng kia.





“Ơ, chào cô.” Thấy Lâm Tử Lạp, Diêu Thanh Thanh lên tiếng chào hỏi. Cô ta nhớ Bạch Dận Ninh từng giới thiệu cô gái này cho mình ở tiệc cưới. Trông có vẻ mối quan hệ giữa Bạch Dận Ninh và cô rất tốt, ngày đó còn sờ bụng cô nữa.





Lâm Tử Lạp mỉm cười, đáp: “Chào cô.”





“Hai người biết nhau à?” Bà Diêu đi qua, quan sát Lâm Tử Lạp từ trên xuống dưới.





Diêu Thanh Thanh gật đầu, thành thà trả lời: “Đúng vậy ạ, cô ấy là bạn tốt của Dận Ninh, cô ấy có tham dự tiệc cưới của bọn con nữa.”





Bà Diêu nhìn chằm chằm vào bụng của Lâm Tử Lạp mấy giây, cuối cùng đưa mắt lên mặt cô. Lâm Tử Lạp không thuộc loại hình khiến người ta vừa nhìn đã tán thán ngoại hình của cô, mà thuộc dạng càng nhìn càng thấy đẹp, nếu chỉ xét từng nơi trên khuôn mặt cô thì đều hoàn toàn đẹp đúng tiêu chuẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK