Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Lạp muốn thấy Quan Kình tìm người làm mới ra sao, nhìn qua còn rất trẻ, hơn ba mươi tuổi, tóc búi ở sau đầu, cô ấy mặc một chiếc áo sơ-mi caro trắng xanh, quần đen ống đứng, nhìn đơn giản và mộc mạc, trên người không mang trang sức, hai tay đặt phía trước người, bàn tay nắm chặt lại có chút mất tự nhiên.





Vú Vu nhìn thấy cô ấy như vậy nên cẩn trọng an ủi: “Cô không cần căng thẳng, mợ chủ rất hiền lành, chỉ cần cô cẩn thận và giữ đúng bổn phận, cô ấy sẽ không làm khó, nói cho mợ chủ biết chút thông tin về cô đi.”





Dù sao cũng là người làm ở nhà cô, chung quy cũng cần phải biết gốc gác của cô ấy.





Người làm mới tới tự giới thiệu mình: “Tôi tên Vương Hân Hoan, năm nay 36 tuổi, ly dị chồng và có một người con trai, con trai theo ba nó, hiện tại tôi chỉ ở có một mình.”





Lâm Tử Lạp cười cười: “Người trong nhà tôi nhiều, còn có con trai, sau này làm phiền cô.”





“Không phiền, không phiền, vú Vu đã nói cho tôi biết, tôi trước đây cũng ở nhà chăm sóc con trai và làm việc nhà, cái gì cũng đều được, xin mợ chủ yên tâm.” Vương Hân Hoan vội vàng nói.





Vậy ra Quan Kình tìm cô ấy qua đây, chắc là đối với bối cảnh cô ấy đã điều tra kỹ, Lâm Tử Lạp cũng không hỏi những thứ khác, nhường lại cho cô ấy và vú Vu nói chuyện với nhau.





“Đợi lát nữa đi một chuyến ra siêu thị, mua nhiều đồ ăn một chút, buổi tối có khách đến.” Lâm Tử Lạp nói với vú Vu.





Vú Vu nói vâng, Lâm Tử Lạp bảo vú Vu mang theo người làm mới cùng nhau đi siêu thị, để quen thuộc khu vực quanh đây, cô sẽ ở nhà giữ nhà.





Vú Vu dẫn theo người làm mới đi siêu thị, cô đi tới phòng của Tần Nhã, Tông Ngôn Thần cùng Tông Ngôn Hy đều ở đây, nhìn thấy Lâm Tử Lạp đi vào, Tống Ngôn Hy dắt Đại Bạch: “Đại Bạch chúng ta đi.”





Hiện tại vẫn còn giận với Lâm Tử Lạp, thấy cô đến, liền dắt theo Đại Bạch đi.





Lâm Tử Lạp đưa tay ngăn cản con gái: “Còn tức giận ư? Ngày mai mẹ dẫn con đi có được không?”





“Thật không?” Tông Ngôn Hi ngửa đầu hỏi.





Lâm Tử Lạp ừ một tiếng: “Thật.”





Vốn là muốn Tông Triển Bạch dẫn bé con đi, nhưng nhìn anh bận rộn vậy chắc không có thời gian.





Tông Ngôn Hy nở nụ cười.





Lâm Tử Lạp thở dài một hơi, hai đứa nhỏ này càng lớn càng khó nuôi, vẫn là khi còn bé tốt hơn một chút, ngoại trừ hơi dính người thì mọi thứ khác đều ổn, đây là lần đầu tiên con gái cô cùng cô tức giận mà lâu như vậy.





“Tiểu Nhụy đi thôi, chúng ta cùng đi chơi cờ năm quân.” Tông Ngôn Thần đi tới.





Tông Ngôn Hy cũng có chút hứng thú, hai người dắt theo Đại Bạch đi qua phòng của Ngôn Thần, Lâm Tử Lạp giao Ngôn Hi cho Ngôn Thần chăm sóc em gái.





Tông Ngôn Thần xua tay nói: “Con biết rồi.”





Không phải em gái muốn giận mẹ, chỉ là muốn mẹ quan tâm mình nhiều hơn.





Cậu bé hiểu.





Hai đứa bé đi rồi, Lâm Tử Lạp đi tới đóng cửa lại, nhìn Tân Na hỏi: “Tốt hơn chút nào không?”





Tinh thần Tần Nhã rất tốt: “Chân bị thương vẫn còn chưa thể bước đi được, đỡ đỡ phát sốt rồi.”





Lâm Tử Lạp rót cho cô ấy một chén nước, ngồi xuống ở bên giường nói chuyện cùng cô ấy, đêm nay Tô Trạm nên ở đây, cô đã nói cho Tân Na biết trước để Tần Nhã có thể chuẩn bị.





“Bồi Xuyên được thăng chức rồi, buổi tối tôi có làm bữa cơm để anh ta đến ăn mừng.” Cô uyển chuyển nói,





Cô tin rằng Tân Na có thể hiểu cô đang nói gì, ba người họ thân thiết, chúc mừng Thẩm Bồi Xuyên thăng chức, Tô Trạm không thể không đến.





Tần Nhã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Tử Lạp, không có biểu hiện sự hứng thú mà lạnh nhạt: “Xác thực là đáng giá ăn mừng, anh Thẩm thực sự có năng lực.”





Cô ấy cùng Lâm Tử Lạp nói như thế, cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên có năng lực thì thăng chức cũng không kỳ quái.





Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tần Nhã, Lâm Tử Lạp có một chút khó hiểu, Tần Nhã lạnh nhạt như là thực sự đối với Tô Trạm hoàn toàn không còn chút tình cảm nào.





“Người đàn ông ở trong miếu mà chúng ta bắt được, Tô Trạm tự mình thẩm tra.” Lâm Tử Lạp vẫn không nhịn được thay Tô Trạm nói ra.





Không phải muốn Tần Nhã xoay chuyển hoặc là tha thứ, chỉ đơn giản là truyền đạt cho cô ấy biết sự tình.





Tần Nhã cầm chăn nhìn phía dưới, nghĩ đến lời bác sĩ nói, cơn hoảng loạn đã qua chỉ còn lại bình tĩnh, nàng nhạt nhẽo nở nụ cười: “Em hiểu ý chị, còn Tô Trạm…”





Cô ấy nhìn Lâm Tử Lạp bằng vẻ mặt nghiêm túc rồi nói: “Bọn em không thể ở bên nhau được đâu. Nếu sau này gặp được người phù hợp thì em sẽ xem xét, nhưng chắc chắn người đó sẽ không phải là anh ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK