CHƯƠNG 7: PHÁ THAI KHÔNG ĐAU.
“Xây ra chuyện gì rồi?!“ Trang Kha Nguyệt chất vấn, hình như.
trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì đó: “Chẳng lẽ tiền này không
phải người gây tai nạn bồi thường?”
Bà xảy ra tai nạn giao thông bị thương, phí chôn cất của con trai
tốn không ít tiền, trước khi về nước con gái còn cho mình một chút:
tiền, nói là tiền còn lại của người gây tai nạn bồi thường.
Lâm Tử Lạp không biết nên nói sao, thật sự quá khó khăn.
Sự im lặng của cô chính là ngầm thừa nhận, một cô gái như cô,
sao có thể xoay sở được bao nhiêu tiền, Trang Kha Nguyệt đau
lòng, lại không dám tin: “Con, chẳng lẽ con bán mình rồi…”
Bà bắt lấy cổ tay Lâm Tử Lạp: “Đứa nhỏ này không thể sinh ra
được, bây giờ đến bệnh viện với mẹ ngay!”
“Tại sao?“ Lâm Tử Lạp muốn tránh khỏi bà.
“Con sinh rồi, cả đời cũng sẽ bị phá huỷ!” Đứa nhỏ này cô không
thể sinh, cô đã lập gia đình rồi, nếu để người ta biết, chắc chắn cô
sẽ toi đời.
“Mẹ, con xin mẹ để con sinh ra đi.” Lâm Tử Lạp khóc cầu xin.
Lâm Tử Lạp cầu xin thế nào Trang Kha Nguyệt cũng không chịu,
thái độ rất kiên quyết.
Lập tức kéo Lâm Tử Lạp vào bệnh viện.
Lâm Tử Lạp không đi, bà còn dùng cái chết để uy hiếp.
Lâm Tử Lạp không thể không đi, phá thai phải làm kiểm tra đủ
kiểu, khi Trang Kha Nguyệt đi lấy giấy xét nghiệm, một mình cô.
ngồi trên ghế dài trong hành lang, hai tay ôm bụng.
Nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Vừa chua xót lại vừa bất đắc dĩ.
“Bạch, em không sao đâu, đừng căng thẳng thế, chỉ bị bỏng một
chút thôi mà.” Tần Lộ Khiết cười yếu ớt, trên người mặt váy bó sát
màu đen vây quanh dáng người lồi lõm tỉnh tế, vai khoác một cái áo
khoác âu phục, Tông Triển Bạch mặc áo sơ mi màu trẳng, cổ tay áo
xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc.
Vẻ mặt lo lắng: “Bị bỏng không xử lý kỹ càng sẽ để lại sẹo.”
Tần Lộ Khiết vùi người vào lòng Tông Triển Bạch: “Nếu để lại
sẹo, anh có ghét em không?”
“Chỉ biết nói bậy!”
Tần Lộ Khiết cười khanh khách, biết Tông Triển Bạch không phải
người nông cạn.
Giọng nói này…
Lâm Tử Lạp từ từ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tần Lộ Khiết
dựa vào Tông Triển Bạch từ từ đi tới trong hành lang.
Dáng vẻ đó cực kỳ xứng đôi.
Khiến cho cô giống như một thằng hề, tuổi còn trẻ đã mất đi
trong sạch, trong bụng còn mang thai đứa nhỏ không biết ba là ai.
Khi cô nhìn đến ngơ ngác, chợt có một ánh mắt ngạc nhiên nhìn
tới.
“Bệnh nhân tiếp theo.” Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đứng
trước cửa, phía sau là một người phụ nữ trẻ tuổi che bụng đi ra từ.
bên trong, miệng còn nhắc nhở: “Con mẹ nó, phá thai không đau
sao lại đau như vậy chứ?”
Tần Lộ Khiết nhìn qua theo ánh mắt của Tông Triển Bạch…
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tử Lạp, cô ta như cảm thấy,
quen thuộc, nhưng lại không nhớ là từng gặp ở đâu, cô ta nhìn về
phía Tông Triển Bạch: “Anh quen cô ta à?
“Không quen.” Tông Triển Bạch lạnh lùng cong môi.
Tông Triển Bạch có rất nhiều thành kiến với Lâm Tử Lạp, đời tư
của cô bừa bãi, nhỏ như vậy đã bị làm to bụng, một bên bày tỏ tình
thương người mẹ với anh, một bên chạy tới phá thai.
Đồ tâm cơ!
“Nghĩ kỹ rồi chứ?” Y tá liên tục xác định.
Lâm Tử Lạp không muốn bị người ta nhìn thấy sự chật vật của
mình, cho dù trong lòng không muốn, đau lòng, bất đắc dĩ, nhưng
vẫn gật đầu: “Tôi nghĩ kỹ rồi.
“Đi vào theo tôi.”
Lâm Tử Lạp cúi đầu, không nhìn tới bất kỳ ai, đi vào phòng phẫu
thuật theo y tá. Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, ngăn cách mọi thứ
bên ngoài.
Tần Lộ Khiết mơ hồ hơi lo lắng, cô ta cảm thấy Tông Triển Bạch
đang tức giận, duỗi tay khoác lên tay anh, dịu dàng nói: “Bạch.”
Tông Triển Bạch lạnh mặt: “Đi thôi.”
Tần Lộ Khiết kéo tay anh, quay đầu lại nhìn qua phòng phẫu:
thuật đã đóng cửa, lại nhìn phản ứng của Tông Triển Bạch, không
giống không quen lắm, nhưng đi theo bên cạnh anh lâu như vậy,
bên cạnh anh cũng chưa từng xuất hiện phụ nữ.
Điều này cô ta hiểu rất rõ, người phụ nữ khi nãy là ai?
Sao anh lại tức giận thế?!
“Bạch, người phụ nữ khi nấy…”
Tông Triển Bạch ôm cô ta, cũng không muốn nói nhiều về chủ đề
này: “Người không quan trọng, không cần quan tâm.”
Tần Lộ Khiết chỉ có thể im lặng, cho dù trong lòng tò mò cũng
không nói gì nữa.
Trong phòng phẫu thuật, nhìn thấy những dụng cụ lạnh như
băng kia, Lâm Tử Lạp lùi bước, không, cô không thể bỏ đứa nhỏ
này, không thể được!
“Nằm lên” Bác sĩ ra hiệu.
“Tôi không làm nữa”’ Lâm Tử Lạp lắc đầu, xoay người bỏ chạy.
Cô chạy rất nhanh, vì quá kích động nên không chú ý đường đi
phía trước, đụng vào lòng một người đàn ông đi tới từ đối
Cô che trán, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”
“Lâm Tử Lạp?” Hà Khiểu Thiên thấy giống cô, nhưng không dám
chắc chắn nên dò hỏi.