Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 489:





Lâm Tử Lạp cũng đi theo, vào trong phòng, Trang Kha Nguyệt nói: “Đóng cửa lại.”





Lâm Tử Lạp đóng cửa lại, ngồi trên mép giường, hỏi: “Mẹ muốn nói gì với con?”





Hai tay Trang Kha Nguyệt không ngừng nắm chặt, bà không biết mở miệng thế nào, hoặc là mở miệng, Lâm Tử Lạp nhất định phản đối bà.





“Trong khoảng thời gian này ở bên ngoài, con với hắn tốt chứ?” Trang Kha Nguyệt quyết định hòa hoãn bầu không khí trước rồi mở miệng.





Lâm Tử Lạp biết hắn trong lời Trang Kha Nguyệt là ai.





Vừa hay cô cũng muốn nói quyết định của mình cho Trang Kha Nguyệt: “Con và hắn rất tốt, con quyết định ở bên hắn.”





“Cũng tốt.” Đây cũng là suy nghĩ của Trang Kha Nguyệt: “Dù sao cũng là ba của hai đứa trẻ, có lẽ các con có duyên phận, ngay từ đầu đã định sẵn rồi, quanh đi quẩn lại vẫn sẽ trở lại điểm bắt đầu.”





Từ nhỏ đã có hôn ước, trời xui đất khiến sinh con cho hắn.





Có lẽ hết thảy đều đã được định trước từ lâu.





“Ngôn Ngôn…” Trang Kha Nguyệt muốn nói lại thôi.





“Mẹ, mẹ muốn nói gì thì nói đi, con cũng không phải là người ngoài, con là con gái mẹ mà.” Lâm Tử Lạp cầm tay bà.





Trang Kha Nguyệt nhìn con gái, lấy dũng khí: “Mẹ quyết định phục hôn với Lâm Viên Trung.”





Lâm Tử Lạp không thể tin vào tai của mình, như sấm sét giữa trời quang, lại như thể bị một người dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân chết lặng.





Trang Kha Nguyệt vội kéo cánh tay cô: “Ngôn Ngôn…”





Lâm Tử Lạp bỗng hất tay ra, đứng lên, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, dẩu môi: “Mẹ quên ông ta ép mẹ ly hôn, đưa mẹ đang có thai ra nước ngoài, không hỏi han, không để ý sống chết của mẹ à? Bây giờ mẹ lại nói với con, mẹ muốn phục hôn với ông ta?”





“Ông ta trước kia đúng thật không phải là người, thế nhưng mà, trong khoảng thời gian con rời đi, ông ta thường xuyên đến tìm mẹ, mà cũng rất hối hận chuyện lúc trước…”





“Thế mà mẹ cũng tin?” Lâm Tử Lạp ngắt lời bà, cô dùng sức gãi đầu, sao có thể như vậy?





“Mẹ, sao mẹ có thể tin lời ngon tiếng ngọt của ông ta? Mẹ phải biết, ông ta đã từng vứt bỏ mẹ, vứt bỏ Thẩm Tú Tình, ông ta chính là một người vô tình, làm sao mẹ còn có thể tin lời ngon tiếng ngọt của ông ta?”





Trang Kha Nguyệt vẫn không động tĩnh gì, cúi đầu: “Mẹ đã quyết định.”





Lâm Tử Lạp dựa vào tường, nhìn Trang Kha Nguyệt: “Cho nên hôm nay, mẹ thông báo với con?”





“Coi như vậy.” Trang Kha Nguyệt nắm chặt hai tay, đáy mắt xẹt qua sắc lạnh, áy náy với con gái: “Thật xin lỗi, để con chịu khổ theo mẹ…”





“Mẹ biết con quan tâm không phải là những điều này, con sợ mẹ lại bị Lâm Viên Trung tổn thương!” Lâm Tử Lạp không nghĩ tới, Trang Kha Nguyệt muốn nói cho cô là chuyện này.





“Mẹ biết.” Trang Kha Nguyệt đi tới, muốn động vào tay cô nhưng lại một lần bị bỏ ra.





Lâm Tử Lạp nghiêng đầu, không muốn nhìn bà.





Ngón tay Trang Kha Nguyệt cuộn lại, từ từ thu về: “Mẹ đã quyết định.”





Không thể phản bác, Lâm Tử Lạp không đồng ý, bà cũng đành chịu: “Hôm nay mẹ sẽ dọn đi.”





“Gấp như vậy sao?” Lâm Tử Lạp không hiểu, tổn thương như vậy, sao có thể tha thứ dễ dàng thế.





“Mẹ quên Tân Kỳ rồi sao?” Lâm Tử Lạp không muốn nhắc lại, thế nhưng, đối mặt với sự cố chấp của Trang Kha Nguyệt, muốn thuyết phục bà.





Trái tim Trang Kha Nguyệt, lúc nghe thấy cái tên này, chấn động kịch liệt một cái. Bà chưa, và đời này cũng sẽ không bao giờ quên, chính vì không quên được, bà mới muốn phục hôn với Lâm Viên Trung.





Hai tay bà nắm chặt, con trai chết là nỗi đau mãi mãi trong trái tim bà, đối với Lâm Tử Lạp, bà càng áy náy nhiều hơn.





“Chúng ta đã đăng ký kết hôn.” Trang Kha Nguyệt nói tiếp.





Lâm Tử Lạp lau mặt, thất vọng cười: “Đều đã quyết định xong rồi?” Cô hít mũi một cái: “Làm con gái của mẹ, con không có tư cách chỉ trích mẹ cái gì, thế nhưng là, chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, mẹ có phải nên hỏi ý kiến con một chút không?”





“Thật xin lỗi.” Ngoại trừ câu này, Trang Kha Nguyệt không biết mình còn có thể nói gì với cô.





“Mẹ không cần xin lỗi con, đây là chuyện của mẹ, con không xen vào, mẹ muốn làm thế nào thì làm.” Lâm Tử Lạp khoát tay áo, cô không cách nào ở lại đây được, cô sợ mình sẽ điên mất, hoặc là nói gì quá đáng với Trang Kha Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK