Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Dục Tú bối rối một lúc, ngay sau đó bình tĩnh lại: “Từ sau khi gả vào nhà họ Tông, mọi người đều biết tôi chưa từng sinh đẻ bao giờ.”





Bạch Dận Ninh nhìn bà ấy một cách sắc bén và nói ra phỏng đoán của mình: “Con của bà chính là Tông Triển Bạch.”





Lòng Trình Dục Tú chùng xuống: “Cậu có bằng chứng không?”





“Tôi không có, tôi không thể điều tra được chuyện của năm đó, nhưng có một số việc không thể làm giả, chẳng hạn như tại sao ba nuôi tôi lại từ bỏ bà? Ông ấy có thể không lập gia đình suốt đời vì bà, nhưng lý do gì đã khiến ông ấy từ bỏ bà chứ? Đơn giản lắm, đó là bà đã có con với người đàn ông khác, ông ấy không thể không buông tay. Dù không tình nguyện, dù có đau lòng, ông ấy cũng chỉ có thể buông tay. Ông ấy biết tầm quan trọng của một đứa trẻ đối với một người mẹ. Có lẽ lúc ấy bà cũng không quá yêu người đã làm bà mang thai sinh con, nhưng vì đứa bé, bà sẽ giữ lại…”





“Tôi không muốn tiếp tục nghe một suy đoán như vậy nữa!” Trình Dục Tú ngắt lời anh ta: “Quay trở về Bạch Thành đi.”





“Hãy thứ cho tôi vì sự vô lí.” Bạch Dận Ninh xin lỗi: “Nhưng nếu đã đến, tôi sẽ không dễ dàng rời đi, dù có đi cũng là sau khi đạt được mục đích.”





Nhìn thấy sự tránh né của Trình Dục Tú, Bạch Dận Ninh đã có thể khẳng định suy đoán của mình, tất cả những gì anh ta thiếu bây giờ là chứng cứ.





Nếu anh ta có thể tìm thấy bằng chứng chứng minh Tông Triển Bạch được Trình Dục Tú sinh ra, thì việc đối phó với Văn Khuynh sẽ rất dễ dàng, có lẽ còn có thể kéo thêm người trợ giúp.





Suy cho cùng, Trình Dục Tú cũng bị giam cầm sáu năm.





Trình Dục Tú nhìn chằm chằm vào Bạch Dận Ninh. Vì nể mặt Bạch Hồng Phi, Trình Dục Tú rất muốn anh ta rời khỏi thành phố B một cách bình yên vô sự. Nếu anh ta cố chấp tiếp tay làm việc xấu, bà ấy cũng không thể làm lơ.





Bà ấy không thể để mặc bất cứ kẻ nào tiết lộ bí mật này. Bà ấy biết rõ người sẽ chịu tổn thương nặng nề nhất khi bí mật này bị phơi bày là ai.





“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Nếu để tôi phát hiện những chuyện cậu đã điều tra trước đây, thì dù cậu có là con nuôi của Bạch Hồng Phi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.” Dứt lời, Trình Dục Tú mở cửa bước ra ngoài.





Bởi vì bà ấy không nói cho ai biết việc bà đến gặp Bạch Hồng Phi, cũng không dùng xe của gia đình, mà là bắt xe đến. Bà ấy bắt một chiếc taxi trước cửa quán rượu để về nhà.





Lâm Tử Lạp đang ăn cơm, vú Vu đã đặc biệt chuẩn bị cho cô, Tông Triển Bạch dặn vú nấu vài món cho cô bồi bổ cơ thể, bởi vì sức khỏe của cô không được tốt.





Vú Vu cố tình nấu cho cô món canh hải sâm không bỏ gì cả, vì không thêm những thứ khác nên nó cũng không có hương vị gì.





Hơn nữa là hải sâm nguyên con, nhìn hơi đáng sợ.





Vú Vu gắp hết ba, bốn con hải sâm bỏ vào bát của cô: “Hải sâm chứa sắt, vitamin B và axit folic, có tác dụng bổ máu, tái tạo máu và dưỡng máu.” Vú Vu dựa lại gần, cười tít mắt nói: “Tôi nghe nói ăn hải sâm còn có thể làm đẹp da.”





Mặc dù bây giờ Lâm Tử Lạp rất xinh đẹp, nhưng vẫn cần chăm sóc.





Lâm Tử Lạp dùng thìa múc lên: “Tôi cũng không ăn hết, nhiều thế mà.”





“Phải ăn hết mới được, cậu chủ nói sức khỏe cô không tốt, dặn tôi chuẩn bị riêng cho cô.”





Loại hải sâm này không phải loại được người nuôi trồng trên thị trường, mà là hải sâm thuần hoang dã và có hơn tám tuổi. Ai ai cũng biết thời gian sinh trưởng của hải sâm rất dài, hải sâm hoang dã được ngư dân vùng duyên hải xuống biển vớt lên, tuổi trưởng thành của chúng thường là từ năm đến chín năm, nếu ngư dân bắt được hải sâm nhỏ hơn năm tuổi, họ sẽ ném nó trở lại biển để nó tiếp tục sinh trưởng.





Hải sâm nuôi trồng trưởng thành chỉ cần một năm, từ sau khi chúng năm tháng tuổi là có thể nhìn ra, hải sâm một năm và nhiều năm có tác dụng khác nhau.





Hơn nữa hải sâm hoang dã sinh trưởng tự nhiên dưới đáy biển, chúng ăn các loại vỏ tảo dưới biển, đủ loại tinh hoa tích lũy lâu dài trong cơ thể và rất giàu chất dinh dưỡng.





Mà hải sâm nuôi trồng thì ăn thức ăn nhân tạo, một năm là trưởng thành, chúng chẳng những không tốt cho sức khỏe, thậm chí còn có rất nhiều hormone có hại cho cơ thể con người.





Bởi vì hải sâm có giá cao, phần lớn chúng đã bị con người đánh bắt, loại hoang dã không nhiều, hầu hết hải sâm trên thị trường đều là hải sâm được con người nuôi trồng.





Loại cao tuổi và thuần hoang dã này đã ít lại càng ít.





Lâm Tử Lạp có thể từ chối ý tốt này không?





Khó ăn cũng phải cố mà ăn.





Trình Dục Tú vừa vào cửa đã nghe thấy những lời của vú Vu. Bà ấy rũ mắt xuống và treo áo khoác lên.





Thật ra bà ấy nên vui vì Tông Triển Bạch tốt với Lâm Tử Lạp, nhưng bà ấy vẫn sẽ có một chút hâm mộ và “đố kị”.





Bà ấy chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ như thế cả.





Bà ấy đi tới: “Sao lại ăn cơm vào giờ này?”





Bà ấy đi từ sáng sớm nên không biết Lâm Tử Lạp thức dậy muộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK