Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Ngôn Thần nén cười hỏi: “Lông tơ cũng phải san bằng hả?”





“Tất nhiên rồi, phải nhổ sạch sẽ hết, giống gà không lông, rất xấu nên sẽ không ai thích.” Tông Ngôn Hy nghiêm túc nói.





Tông Cảnh Thần ho nhẹ và tự nghĩ rằng lông đã bị nhổ sạch, trước hết không phải là nhìn đẹp hay xấu, mà nhìn xem con gà đã bị vặt hết lông, liệu nó có còn sống được không?





“Nếu ba nghe được lời này, em nghĩ ba sẽ tức giận không?” Tông Cảnh Thần cố nén cười, dù chỉ nhìn bóng lưng thôi thì cậu cũng biết tch giờ phút này nhất định đã đen hết mặt.





“Chỉ cần anh không tố cáo ba sẽ không biết đâu” Tông Ngôn Hy cực kỳ tự tin, như thể cô bé rất hiểu tch vậy.





Tông Cảnh Thần bóp chặt bụng nhịn không được bật cười: “Làm sao có thể chắc chắn như “Cha bận trăm công nghìn việc thì làm sao có thời chăm sóc chúng ta? Em đang tự hỏi, chúng ta có phải là con của ông ấy không?” Tông Ngôn Hy nghĩ thầm, nếu là cha cô ấy, làm sao anh ấy có thể không có thời gian đi cùng họ?





Cuối cùng, Tông Cảnh Thần không thể không cười thành tiếng.





Tông Ngôn Hy không hiểu, vì vậy cô bé quay lại và hỏi: “Anh đang cười cái gì …”





Lời còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy người đứng sau lưng mình, khuôn nhỏ nhắn thay đổi: “Ba.”





Những lời lo lắng, lời nói trong miệng cũng không rõ ràng.





tch ngẩng mặt lên hỏi: “Những lời này con học ở đâu vậy?”





“Ba… Ba nghe thấy hết rồi hả?” Tông Ngôn Hy trong đầu nghĩ, ba đến khi nào vậy?





Tại sao cô bé không nhận thấy nó?





Nếu cô bé phát hiện sớm, thì chắc chắn sẽ không nói những lời đó.





“Cái kia, ba….” Tông Ngôn Hy ôm lấy chân anh làm nũng: “Bố đến khi nào vậy? Sao con không biết gì hết vậy?”





“Ba nghe thấy rồi, đây đều là những lời trong lòng con hả?” Tông Triển Bạch vẫn xụ mặt như trước.





Tông Ngôn Hy tiếp tục cười làm lành, cánh tay nhỏ bé bị ôm chặt hơn, cố ý nhéo cổ họng cô, tức giận nói: “Ba, con rất yêu ba, nhưng con sợ mất ba. . “





Dù muốn tức giận như thế nào nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái mình, anh không thể tức giận được, nhưng để con gái có một bài học, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Nói đi, con nghe thấy ở đâu?”





Tông Ngôn Hy cúi đầu xoắn ngón tay của mình, bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Tất cả đều đã xem trên TV.”





“Sau này anh không được phép xem những Chương trình TV lộn xộn đó.” Tông Triển Bạch nghiêm giọng.





“Con sẽ, con sẽ, không bao giờ xem nữa, ba đừng tức giận.” Tông Ngôn Hy vươn hai cánh tay nhỏ nhắn ra: “Ba, ba đã lâu không ôm con, ôm con đi, con nhớ ba.”





Tông Triển Bạch vừa giận vừa buồn cười: “Không phải ngày nào chúng ta cũng gặp nhau sao?”





“Gặp nhau thì con cũng nhớ, ba đợi con học vẽ cho tốt nha, khi nào con học thành tài con sẽ vẽ cho ba một bức tranh chân dung.” Tông Ngôn Hy nghiêm túc nói.





Gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của bé đã thành công xóa đi chút không vui trong lòng Tông Triển Bạch.





Anh cúi người bế con gái lên, vỗ nhẹ vào mông cô: “Đừng tưởng cho cha mật ngọt sau này cha sẽ cho con xem tivi nha.”





“Phim hoạt hình được không?” Tông Ngôn Hy nhỏ giọng hỏi.





“Ba nói không con sẽ không xem sao?”





“Nếu ba không cho con xem thì con sẽ không xem, sau này con sẽ lén lén xem mà không cho cha biết, he he?” Tông Ngôn Hy tinh nghịch hôn lên mặt cha mình: “Ba không nỡ đánh con có đúng không?”





Tông Triển Bạch bị con gái chọc cười: “Càng ngày càng không thể khiến cho người khác bớt lo.”





“Bỏ con xuống đi ba, bức tranh của con vẫn chưa hoàn thành.” Hôm nay cô bé rất vui vẻ và thề sẽ hoàn thành bức tranh này.





Tông Triển Bạch bóp mặt con gái và đặt cô bé xuống.





Tông Ngôn Hy chạy đến bàn vẽ và cầm cọ vẽ lên, tiếp tục bức vẽ còn dang dở của mình, Tông Cảnh Thần đặt cuốn sách xuống và nói: “Ba, chúng ta chơi cờ vua nhé?”





Tông Triển Bạch đứng ôm tay, nhẹ nhìn con trai: “Ba sợ con thua xong sẽ khóc nhè.”





Tông Cảnh Thần gãi đầu vì xấu hổ, cậu thực sự tức giận vì không thể chấp nhận trận thua trước đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK