Tông Triển Bạch xòe hai tay ra.
“Đó là do con gái em nói.”
Lâm Huệ Tinh sợ co rúm người lại, bé chưa từng thấy Lâm Tử Lạp nổi giận, lần đầu bé thấy cô sắc mặt khó coi như vậy, đôi mắt bé đỏ hoe, nước mắt rơi xuống.
“Hu hu…”
Lâm Tử Lạp vội vàng dỗ cô bé: “Tiểu Nhụy, đừng sợ, mami không có lớn tiếng với con.”
“Híc híc.” Lâm Huệ Tinh nhẹ giọng nức nở.
Lâm Tử Lạp ôm cô bé vào lòng và vuốt lưng bé: “Tiểu Nhụy.”
Lâm Tử Lạp hôn mặt, tóc và trán của bé: “Tiểu Nhụy, mami không cố ý, mami không có lớn tiếng với con, mami làm con sợ rồi phải không?”
Lâm Huệ Tinh gật đầu.
Lâm Tử Lạp tiếp tục dỗ cô bé: “Đừng sợ, đừng sợ, mami sẽ không lớn tiếng với Tiểu Nhụy.”
Lâm Huệ Tinh lau nước mắt và nhìn Lâm Tử Lạp: “Con buồn ngủ.”
“Mami ôm con ngủ.”
“Vậy ngủ chung với ba có được không?”
Lâm Tử Lạp: “…”
Lâm Huệ Tinh tưởng cô không muốn, mắt bé đỏ lên chuẩn bị òa khóc.
“Được thôi.” Lâm Tử Lạp đồng ý. Cô ôm con gái nằm lên giường và đặt bé vào trong, còn mình thì nằm bên cạnh. Lâm Tử Lạp gầy, Lâm Huệ Tinh thì nhỏ, hai người ôm nhau nằm xuống cũng không chiếm bao nhiêu, hầu hết không gian của chiếc giường dài rộng đều để lại cho Tông Triển Bạch.
Anh yên lặng nằm nhìn trời.
“Tiểu Nhụy, con không cần ba ư?”
Lâm Huệ Tinh mơ màng nghe thấy giọng anh thì vùi trong lòng Lâm Tử Lạp, rầu rĩ đáp: “Cần ạ.”
Bé cần ba.
Vì cô bé quá buồn ngủ nên không bám theo anh. Lâm Tử Lạp che tai bé lại để không cho bé nghe, sau đó vỗ lưng dỗ bé ngủ.
Lâm Huệ Tinh “ưm” một tiếng rồi sáp vào lòng Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp ôm chặt cô bé.
Tông Triển Bạch nghiêng người qua đặt ánh mắt vào tay Lâm Huệ Tinh, cánh tay trắng nõn, mập mạp của cô bé đang đặt trên ngực Lâm Tử Lạp.
Rõ ràng là không chạm vào, nhưng lại có thể cảm nhận được mùi vị đó qua đôi mắt, lòng anh như mặt nước xao động.
Đụng phải ánh mắt nóng như lửa của Tông Triển Bạch, Lâm Tử Lạp kéo chăn che lại tay nhỏ của Lâm Huệ Tinh, sau đó nhắm mắt giả vờ ngủ.
Bây giờ cô không buồn ngủ, nhưng cô không muốn có tiếp xúc với Tông Triển Bạch, vì vậy tốt hơn là giả vờ ngủ.
Tông Triển Bạch thở dài một tiếng, số phận của anh… sao lại đắng như vậy?!
Rõ ràng là ngay trước mắt, nhưng lại không thể chạm vào.
Anh trở mình nằm ngửa nhìn chiếc đèn pha lê trên trần nhà, ánh mắt sâu xa, rung động khó cưỡng.
Lúc đầu Lâm Tử Lạp là giả vờ ngủ, giả vờ được một lát thì ngủ quên mất, mà Tông Triển Bạch trăn qua trở lại, không thể nào ngủ được.
Đột nhiên, anh ngồi dậy và nghiêng đầu sang nhìn chằm chằm hai mẹ con đang ngủ say.
Anh cay đắng trong lòng, tự nhủ: “Hai người đến đòi nợ phải không? Chắc là kiếp trước tôi giết cả nhà hai người, nên kiếp này hai người đến hành hạ tôi.”
Anh là một người đàn ông bình thường, đã lâu chưa chạm vào phụ nữ, thấy Lâm Tử Lạp nằm đó thôi cũng sẽ có phản ứng.
Anh thở dài rồi xuống giường đi tắm để xua tan ngọn lửa bất chính hỗn loạn kia.
Đêm nay Tông Triển Bạch thức đến rạng sáng mới ngủ.
Khi anh thức dậy, Lâm Tử Lạp đã đến cửa hàng để sắp xếp công việc hoàn tất, bởi vì mai sẽ là ngày khai trương.
Vú Vu đã làm xong bữa sáng, Tông Triển Bạch không ăn mà đi ngay.
Vú Vu nói muốn đưa Lâm Tinh Tuyệt đi siêu thị và hỏi Trang Kha Nguyệt có được không: “Bà yên tâm đi, rất an toàn, tài xế sẽ đi cùng.”
Mọi người đều sống chung nhà, Trang Kha Nguyệt cũng không tiện từ chối: “Tiểu Hi vẫn còn vết thương trên đầu, nhớ về sớm nhé.”
“Ừm, ừm, bà cần mua gì không? Tôi mua về giúp.” Vú Vu vui mừng hớn hở.
“Không có.” Trang Kha Nguyệt mỉm cười.
Lâm Tinh Tuyệt ngồi trên ghế sofa nhìn vú Vu, đôi mắt to lanh lợi chuyển động, biết cậu bị thương mà còn muốn dẫn cậu đi siêu thị?
Sao cậu lại có cảm giác không ổn nhỉ?
Tối qua vú Vu đã nghĩ rồi, đợi sau khi Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch ra khỏi nhà, bà ta sẽ đưa Lâm Tinh Tuyệt đến chỗ của Tông Khải Phong.
Bà ấy không yên lòng khi không biết rõ hai đứa bé này có phải là con của Tông Triển Bạch hay không.
Nó giống như nỗi băn khoăn của bà, ngày nào cũng mắc kẹt trong lòng bà, làm bà ăn không ngon, ngủ không yên.
“Vú đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.” Vú Vu cười: “Để vú ôm cháu, trên đầu cháu còn có vết thương mà.”
“Không cần, cháu tự đi là được.” Lâm Tinh Tuyệt cũng muốn xem thử vú Vu muốn làm gì.
Tuy cậu ở đây không lâu, nhưng vẫn có thể chắc chắn bà ấy không phải người xấu, không có nguy hiểm.
“Vậy cũng được.” Vú Vu dắt cậu bé đi tới cửa thay giày, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, tài xế hỏi: “Đi siêu thị phải không?”
“Không phải, đến nhà cũ.”
Tài xế quay đầu lại nhìn bà ấy, rồi nhìn sang Lâm Tinh Tuyệt như đã hiểu ý đồ của bà, sau đó ông ta quay lại và yên tĩnh lái xe.
Lâm Tinh Tuyệt cố tình hỏi: “Nhà cũ là ở đâu vậy?”