Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm Tử Lạp.”





“Được, bắt đầu từ bây giờ, mỗi một câu nói của cô đều có thể làm bằng chứng trước tòa.”





“Tại sao cô phải giết Hà Thụy Trạch?”





Lâm Tử Lạp nắm chặt hai tay: “Tôi không giết.”





“Lúc ấy có người nhìn thấy cô cầm súng nhắm vào anh ta, chứng cứ xác thực, cô còn muốn chống chế sao?”





“Tôi không giết anh ta.”





Lâm Tử Lạp không thể giải thích được tình hình lúc đó, súng ở ngay trong tay cô, Hà Thụy Trạch bởi vì bị thương mà chết, cô không thể nào giải thích.





“Cô phải suy nghĩ kỹ, thành thật khai báo còn có thể được xử lý khoan hồng, nếu cô cố ý, chờ đến khi bên kia kiểm tra xong, trên súng chỉ có dấu tay của cô, cô có muốn chống chế cũng vô ích.”





Lâm Tử Lạp nhìn vào người bên cạnh đang ghi chép: “Tất cả những thứ này đều đã được các người sắp xếp xong xuôi, cần gì phải giả mù sa mưa ghi chép lại?”





Người cảnh sát đó ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lạp: “Tôi không biết cô đang nói gì, tôi chỉ đang làm thủ tục theo thông lệ, đối với mỗi một nghi phạm, chúng tôi đều có ghi chép lại thẩm vấn.”





Khi anh ta nói chuyện, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “nghi phạm”.





Hai chữ này rõ ràng đang lọt vào tai cô, làm đầu óc của cô như ngừng lại, ánh đèn trước mặt đang rung chuyển, cô cố gắng mở lớn mắt, để cho mình giữ được tỉnh táo.





“Tôi chỉ là tự vệ, tôi không giết người!”





“Nếu như cô không giết anh ta, tại sao lại cầm súng nhắm vào anh ta?”





“Tôi nói rồi, tôi chỉ là tự vệ, tôi không giết anh ta!”





“Theo chúng tôi biết, Hà Thụy Trạch đã bị kết tội danh bắt cóc, mà người bị bắt cóc đó chính là cô, không sai chứ?”





Đây là sự thật.





“Đúng.”





“Có phải cô ôm hận anh ta bắt cóc cô, nên cô mới có ý giết người?”





Lâm Tử Lạp khom người, lồng ngực vô cùng tức giận, cảm giác buồn nôn xông lên, cô rất muốn nôn ra, cô nhắm mắt lại, dáng vẻ khó chịu: “Không phải.””





Cô không cần làm điều vô ích nữa, hiện giờ tất cả chứng cứ đều hướng vào cô, trước khi điều tra rõ ràng, không thể thả cô ra được.” Cảnh sát thẩm vấn thấy cô khó chịu tưởng rằng cô muốn trốn tránh thẩm vấn hoặc mượn cớ không khỏe để được tại ngoại.





Tình hình của cô hiện tại cơ bản là không thể thả ra được.





Lâm Tử Lạp khó chịu không muốn nói gì.





Cảnh sát phụ trách ghi chép bảo những người bên cạnh: “Hay là tạm dừng thẩm vấn đã, đưa tới phòng y tế đi.”





“Các anh không được vào, bên trong còn đang thẩm vấn.”





Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng náo động.





Thẩm Bồi Xuyên rất quen thuộc với nơi này, chỉ cầm súng xông vào.





“Thẩm Bồi Xuyên, anh có biết mình đang làm gì không?” Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn nhìn Thẩm Bồi Xuyên.





Thẩm Bồi Xuyên lạnh lùng lườm anh ta, không để ý nhiều, anh dám xông vào đây ắt đã nghĩ tới hậu quả, chỉ cần không làm ai bị thương, cùng lắm là bị đuổi việc, cũng chẳng có gì to tát.





Ánh mắt anh hướng về Lâm Tử Lạp: “Chị dâu, cô không sao chứ?”





Lâm Tử Lạp lắc đầu nhưng dáng vẻ yếu ớt đã bán đứng cô.





Thẩm Bồi Xuyên bước nhanh tới đỡ cô: “Cô không khỏe sao?”





Lâm Tử Lạp gật đầu, không biết có phải do uống rượu không, dạ dày rất khó chịu, hiện giờ bụng dưới cũng thấy đau đớn.





“Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Thẩm Bồi Xuyên đỡ cô lên, đội trưởng Trần nhanh chóng đến chặn đường anh.





“Lâm Tử Lạp đang là nghi phạm, không thể đưa đi được.”





“Tránh ra!” Thẩm Bồi Xuyên rút súng chĩa vào anh ta, vô cùng hung hăng: “Lập tức tránh ta, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với anh!”





Đội trưởng Trần không sợ hãi mà bước lên trước một bước, ghé trán vào mũi súng của anh, anh ta chắc chắn Thẩm Bồi Xuyên sẽ không nổ súng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK