Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Triển Bạch đứng thẳng dậy: “Em nên quay về gặp ba đi.”





Nói xong, anh đi tới cửa phòng làm việc, mở cửa.





Lâm Tử Lạp đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với Thẩm Bồi Xuyên.





Bộ dạng của cô trông không được tốt cho lắm.





Bởi vì nói tới Trang Kha Nguyệt.





Sau ngày hôm đó, cô không đến gặp Trang Kha Nguyệt nữa..





Cô sợ phải đối diện.





Tự trách mình không sớm tìm hiểu chuyện bà ấy và Lâm Viên Trung tái hôn là vì để trả thù nên mới tiến tới.





“Việc đó xảy ra khi nào?”





Thẩm Bồi Xuyên nói rằng sức khỏe của Trang Kha Nguyệt không tốt. Anh đã đề nghị tới bệnh viện nhưng bà ấy không đồng ý kiểm tra.





“Xin lỗi vì tôi đã không để ý. Tôi đã nghe từ người trực ban được một khoảng thời gian rồi.” Thẩm Bồi Xuyên có chút tự trách mình. .





“Đây không phải việc của anh mà.” Lâm Tử Lạp biết Thẩm Bồi Xuyên có công việc của riêng anh, không thể suốt ngày theo dõi Trang Kha Nguyệt được. Vả lại, có anh ta ở đây quan tâm, Trang Kha Nguyệt cũng thấy thoải mái hơn nhiều.





Ít nhất cũng không ai dám bắt nạt bà ấy.





“Khi nào rảnh thì đến thăm bà ấy, thuyết phục bà ấy đi bệnh viện kiểm tra. Nhân viên trực nói rằng bà ấy bị ho nặng, mỗi đêm thường ho hơn hai mươi lần. Mọi người trong phòng ngủ đều kêu ca, phàn nàn, nói bà ấy quấy rầy mọi người nghỉ ngơi. Tôi mới nhờ người đổi phòng đơn cho bà ấy.”





Trong này không có phòng đơn, lúc đầu Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp một phòng cho Trang Kha Nguyệt, cũng coi như là phòng ít người nhất. Lúc đó, anh cũng muốn sắp xếp cho Trang Kha Nguyệt phòng đơn, nhưng phòng ở đó khá chật không thể sắp xếp được.





Lâm Tử Lạp cúi đầu, trên lông mi có một tầng nước mỏng: “Anh giúp tôi sắp xếp, hôm nay tôi muốn gặp bà ấy.”





Cô lo lắng cho sức khỏe của Trang Kha Nguyệt.





Chỉ vài năm thôi, sau khi ra đi, cô vẫn còn sống tự do rất lâu. Cô còn rất nhiều thời gian để chăm sóc cho Trang Kha Nguyệt.





Thẩm Bồi Xuyên nói, cứ yên tâm giao cho tôi.





Thấy Tông Triển Bạch đến gần, Thẩm Bồi Xuyên đổi chủ đề nói về chuyện mà Lâm Tinh Tuyệt đã vạch trần.





Khoảng thời gian này đều vì chuyện này mà xôn xao cả lên.





Anh nói: “Bồ của Phó thị trưởng đã bị bắt.”





Tông Triển Bạch ngồi xuống bên cạnh Lâm Tử Lạp: “Bắt được người ở đâu?”





“Ở một ngôi nhà riêng, bất động sản mua cho cô ta trước đây, giờ đã bị niêm phong. Tất cả những người có liên quan đều đã bị sa lưới.” Thẩm Bồi Xuyên nói.





Tông Triển Bạch gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Lạp. Anh rõ ràng cảm thấy tâm trạng của cô rất tệ.





Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”





Lý Chiến từ bên trong đi ra, nhanh chóng xen vào: “Anh, cho em ở chung với anh được không? Em muốn gặp Tiểu Hi.”





Anh không biết mối quan hệ giữa Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch. Trước mặt Lân Tân Ngôn đã nói về Tông Triển Bạch không được tốt cho lắm.





Anh cho rằng Lâm Tử Lạp đang không vui vì những lời đó.





Anh sợ Lâm Tử Lạp sẽ nói với Tông Triển Bạch.





Cho nên mới qua đây để xen vào.





Tông Cảnh Họa liếc mắt nhìn anh, dường như trong nháy mắt nhìn thấu tâm can anh.





Lý Chiến lập tức thừa nhận: “Em không cố ý.”





Anh thở dài: “Em không biết mối quan hệ của chị ấy với anh, cho nên em đã nói vài chuyện của anh, nhưng thật ra cũng không phải là chuyện xấu. Em nói anh là người tận tình, trẻ đẹp và tốt tính, có đúng không chị dâu?”





Lý Chiến căng thẳng, thậm chí còn nhìn Lâm Tử Lạp với ánh mắt cầu xin.





Lâm Tử Lạp trong lòng đang che giấu chuyện của Trang Kha Nguyệt nên cũng không nghe Lý Chiến đang nói gì, chỉ ừ nhẹ một tiếng.





Lý Chiến thở phào nhẹ nhõm, thế là được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK