Anh đưa lưng về phía Lâm Tử Lạp: “Lấy cái anh chọn cho em đi, đừng để chung với mấy cái khác.”
Nói xong thì đi thẳng ra ngoài luôn.
Rất có ý thức.
Lâm Tử Lạp nhìn bóng lưng của anh, cong khóe môi, trong lòng rất thích cảm giác mà anh đã mang cho cô.
Cô lấy nội y đưa cho nhân viên, cũng đưa hai bộ mà Tông Triển Bạch đã chọn, đồng thời nói: “Để riêng cho tôi hai bộ này nhé, hai bộ này cúp B còn hai bộ này thì cúp C.”
Cúp C là của cô, sau khi mang thai ngực của cô lớn hơn một chút, lúc trước cô dùng cúp B, dáng người cô nhỏ gầy nên cup B cũng không nhỏ lắm, lúc không mang thai thì cũng trước sau lồi lõm, dáng người cũng rất quyến rũ.
Chỉ là khi mang thai nên mới lớn hơn một chút.
Nhân viên nhận hàng nói: “Chị vui lòng đợi một chút, em đi lấy size cho chị.”
Lâm Tử Lạp gật đầu, lúc nhân viên đi lấy quần áo, cô đi dạo xung quanh cửa hàng một lát, lại lấy thêm hai bộ đồ ngủ kiểu áo và quần, cái này cũng mua cho Tần Nhã.
Cô không phải không tin tưởng Tần Nhã hay Tông Triển Bạch mà mua bộ quần áo bảo thủ như thế này, chủ yếu là vì giữa nam và nữ cũng phải có khoảng cách.
Hơn nữa cô cũng có lòng riêng, không muốn Tông Triển Bạch nhìn thấy dáng người của phụ nữ khác.
Ở cùng một nhà khó tránh khỏi có lúc chạm mặt, Tần Nhã đang bị thương ở chân, tạm thời không thể xuống giường được, cũng không cần suốt ngày phải mặc đồ nghiêm túc. Ở nhà mặc đồ ngủ rộng rãi có thể thỏa mái, đi ra đi vào cũng tiện hơn.
Cô đã nghĩ đến nhiều khía cạnh rồi mới chọn.
Nhân viên gói đồ lót theo yêu cầu của Lâm Tử Lạp, sau đó gói luôn hai bộ đồ ngủ mà cô đã chọn để vào ba cái túi giấy, trong đó là những cái hộp cao cấp đựng nội y. Nhân viên đưa những cái túi đó cho Lâm Tử Lạp, thân thiết nói cho cô phân biệt các loại quần áo, Lâm Tử Lạp nhớ kỹ lời nói của cô ấy, thanh toán tiền rồi đi ra ngoài.
Tông Triển Bạch đang đứng ngoài cửa nghe điện thoại, hình đang đang nói về chuyện theo dõi Cố Bắc.
Lâm Tử Lạp không muốn đi lên làm phiền anh nên đứng một bên chờ.
Tông Triển Bạch thấy cô đi ra, nói với đầu dây bên kia: “Ngày mai gặp rồi nói.”
Sau đó cúp máy, anh cầm di động đi qua, không cầm đồ giúp Lâm Tử Lạp mà ôm bả vai của cô hỏi: “Em có muốn mua gì không? Khó khăn lắm mới có dịp đi ra ngoài, muốn mua gì anh mua cho em.”
Nghĩ kỹ lại thì anh chưa từng mua cái gì cho cô hết, lần trước mua hoa là do cô chủ động yêu cầu, mua nhẫn làm quà sinh nhật thì cô nói quá thô tục nên cũng không đeo, còn tặng cho con gái, những cái khác cũng chưa mua bao giờ.
Lâm Tử Lạp thuận thế dựa vào ngực của anh: “Cái gì em cũng có, không muốn mua cái gì, nhưng mà nếu anh mua cho em thì cái gì em cũng thích.”
Tông Triển Bạch nghe lời nói của cô thì hài lòng, tâm trạng vui vẻ, bảo cô đưa mấy món đồ trong tay cho tài xế: “Anh dẫn em đi shopping.”
Lâm Tử Lạp ngoan ngoãn nghe lời, đưa hết mấy gói đồ trong tay cho tài xế, bởi vì mấy gói đồ này đều giống nhau, cô sợ về lại còn phải tốn công mở ra xem của ai, nên cô đưa túi nội y của mình cho Tông Triển Bạch cầm: “Anh cầm cái này cho em.”
Tông Triển Bạch không hỏi nhưng trong lòng cũng hiểu, anh nhận lấy túi trong tay cô, một tay ôm vai cô đi lên lầu hai.
Lâm Tử Lạp cũng không hỏi anh muốn mua cho cô cái gì, chỉ đi chậm chậm theo anh, lầu 1 là nơi bán quần áo, lầu 2 là đồ trang điểm và túi xách.
Thật ra Tông Triển Bạch cũng không biết nên mua cái gì, chỉ cảm thấy bản thân nên mua cái đắt tiền nhất, không cần biết nó là cái gì, nhưng phải là món đồ tốt nhất.
Trước kia anh không có khái niệm về tiền bạc, sau khi tiếp nhận công ty của gia đình, một lòng một dạ muốn quản lý thật tốt, kiếm thật nhiều tiền để chứng minh năng lực của bản thân, nhưng mà anh cũng không có nghĩ nên chi tiêu số tiền này như thế nào.
Bây giờ thì anh đã biết rồi, sau này anh phải kiếm nhiều tiền hơn để có thể mang thứ tốt nhất cho cô và con.
Cuộc sống của anh không còn mất phương hướng như trước nữa, từ bây giờ đã xác định được mục tiêu rõ ràng, anh rất thích cảm giác này, anh cũng không ngại ở đây có rất nhiều người qua lại, cánh tay trên vai của Lâm Tử Lạp dùng sức một cái kéo cô giam vào trong ngực của mình.
Lâm Tử Lạp kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh muốn làm gì, ưm…”
Cô còn chưa nói xong, môi đã bị người ta chặn lại, anh chưa mất đi lý trí cũng không muốn làm càn ở đây, chỉ biết bây giờ anh rất muốn hôn cô thôi.
Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, thấy cảnh này thì tụ tập một bên nhỏ giọng bàn tán.
“Người đàn ông đó là ông chủ của tập đoàn Vạn Việt đúng không?”
“Hình như là vậy đó.”