Lý Tịnh an ủi con trai: “Mẹ nhất định sẽ nghĩ cách.”
Bỗng nhiên Lý Chiến ngẩng đầu nhìn bà: “Cô ấy định gả cho ai vậy mẹ? Sao con không biết?”
Lý Tịnh rũ mi mắt: “Mẹ cũng không biết, chỉ là nghe bà Trần nói vậy.”
Lý Tịnh biết tình cảm giữa Lý Chiến và Tông Triển Bạch, nếu bà nói thì chắc chắn Lý Chiến cũng sẽ bị sốc, thật ra bà cũng có tâm tư riêng, sợ Lý Chiến biết Văn Khuynh muốn gả Trần Thi Hàm cho Tông Triển Bạch thì tự anh sẽ rút lui.
Với tình cảm của Lý Chiến và Tông Triển Bạch, thật sự Lý Chiến sẽ làm được, bà không muốn con trai mình phải khổ.
Lý Chiến lẳng lặng nhìn Lý Tịnh, thật ra anh muốn biết bà có thái độ gì với việc Văn Khuynh muốn gả Trần Thi Hàm cho Tông Triển Bạch, liệu bà có nhân cơ hội này nói thẳng với anh không, nhưng Lý Tịnh đã không làm vậy.
Ít nhiều anh cũng có chút thất vọng, từ nhỏ dù là Lý Tịnh hay Văn Khuynh đều dạy anh tư tưởng: “Mặc dù con và Cảnh Hạo mang hai họ khác nhau nhưng hai con là anh em, chúng ta đều là người một nhà.”
Tư tưởng này đã thấm nhuần trong anh từ rất sớm, nhưng người từng nói với anh những lời này lại đã thay đổi.
Họ vẫn còn là người một nhà ư?”
Lý Chiến mất mát cúi đầu.
Lý Tịnh cho rằng anh vì Trần Thi Hàm mới không gượng dậy nổi.
Lý Tịnh ôm lấy con trai để an ủi: “Mặc dù chuyện này phức tạp nhưng mẹ nhất định sẽ cố gắng vì con.”
Lý Chiến quay đầu nhìn Lý Tịnh, ánh mắt thâm trầm, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lý Tịnh đắn đo suy nghĩ, Văn Khuynh cố chấp thế nào, để tâm cái chết của em gái ra sao, trong lòng bà đều biết, muốn ông buông tay e là không thể, bây giờ chỉ có thể thuyết phục Trần Thi Hàm và bà Trần.
Lý Tịnh suy nghĩ rồi nghiêm túc nhìn con trai: “Nếu để con gặp Trần Thi Hàm thì con có mấy phần tự tin?”
Tự tin?
Anh hoàn toàn không có hứng thú với Trần Thi Hàm có được không?
Lấy đâu ra tự tin?
Nếu có hứng thú thì đã sớm thành đôi, việc gì phải đợi tới bây giờ?
Nhưng anh không thể nói như thế với Lý Tịnh, nếu không chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?! Lý Chiến vờ như không chắc chắn mà do dự: “Có khoảng một nửa thôi mẹ.”
Lý Tịnh lập tức ra quyết định: “Có một nửa cơ hội cũng được, bây giờ mẹ sẽ tới nhà họ Trần, dẫn Trần Thi Hàm tới nhà chúng ta.”
Như vậy Lý Chiến sẽ có cơ hội tỏ tình với cô ta.
Nếu Lý Chiến có thể ở bên Trần Thi Hàm thì Văn Khuynh cũng không thể ép Tông Triển Bạch cưới Trần Thi Hàm nữa. Có một điểm bà nhìn rõ hơn Văn Khuynh, đó là Tông Triển Bạch sẽ không cưới Trần Thi Hàm, cho dù đồng ý cưới vì Lâm Tử Lạp thì cuối cùng cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Thật ra Lý Tịnh không muốn giấu con trai nhưng ít nhiều bà cũng hơi lo lắng, cuối cùng vẫn không nói gì, đứng dậy thay quần áo rồi ra khỏi nhà.
Bà là một người mẹ ích kỷ.
Nhà họ Văn ở cùng tiểu khu với nhà họ Trần, Lý Tịnh nhanh chóng tới trước cửa nhà họ Trần, khi bà đang chuẩn bị gõ cửa thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Bà lấy ra nghe điện thoại.
Giọng nói sốt ruột của Trần Thanh truyền tới: “Là Lý Tịnh phải không?”
Lý Tịnh nghe ra là giọng của Trần Thanh, bà đáp: “Là tôi.”
“Bà mau tới bệnh viện Nhân Dân Số 2 đi, Văn Khuynh hôn mê ngất xỉu rồi, vừa được đưa vào phòng cấp cứu…”
Đầu Lý Tịnh ong ong, Văn Khuynh hôn mê ngất xỉu? Bây giờ đang cấp cứu? Bà hoảng loạn không biết nên tiến lên hay lùi lại, điện thoại trong tay vẫn đang trong cuộc gọi.
“Lý Tịnh, bà có đang nghe tôi nói không?”
Lý Tịnh hoàn hồn: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, bây giờ tôi qua đó ngay.”
Vợ chồng hơn nửa cuộc đời, Lý Tịnh cũng có tỉnh cảm với Văn Khuynh, ngoài việc ông tương đối cố chấp, không biết dịu dàng, không biết lãng mạn ra thì ông cũng được coi là một người chồng đạt tiêu chuẩn, tình cảm ông dành cho bà là chân thành.
Ông xuất thân từ quân đội, cơ thể cường tráng, mỗi năm xét nghiệm hai lần, sức khoẻ đều rất tốt, không hề có bệnh vặt, sao đột nhiên lại hôn mê ngất xỉu nhập viện chứ?