Bệnh viện.
Tần Nhã tỉnh lại đã là buổi chiều.
“Có đói bụng không?” Tô Trạm thay quần áo sạch sẽ quay trở lại bệnh viện, thấy cô còn chưa tỉnh lại thì vẫn ngồi trông cô.
Giữa trưa hắn cũng không đi mua cơm mà để người hầu trong nhà nấu cơm mang tới. Bà nội không ăn quen đồ ăn bên ngoài.
Tần Nhã ngủ một giấc dài, đầu vẫn hơi choáng váng. Cô ngồi dậy từ trên ghế sofa, đợi một lúc mới hồi phục tinh thần. Cô dụi mắt nhìn Tô Trạm, đầu óc rõ ràng, cô muốn rời đi, sau đó bà nội đột nhiên tụ máu não, cô liền đi theo tới bệnh viện…
Cô bước xuống khỏi ghế sofa: “Tôi phải đi.”
Tô Trạm siết tay lại, cố ý giả vờ không nghe thấy: “Em ngủ lâu rồi, không đói bụng à?”
Tần Nhã lắc đầu: “Thôi.” Cô ngẩng đầu nhìn hắn: “Chúng ta… Cứ như vậy đi.”
Người phụ nữ này, vô tình như thế sao?
Tô Trạm đứng lên, hai tay nắm lại: “Em có thể đi, nhưng mà em ngủ với tôi rồi, phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi.”
Tần Nhã: “…”
Sắc mặt của cô chợt thay đổi.
Vẫn lưu manh như trước!
“Anh muốn bao nhiêu?” Tần Nhã tìm túi, móc ví ra.
Tô Trạm cười cười: “Em cảm thấy tôi đáng giá bao nhiêu?”
Hắn nghĩ nghĩ: “Năm trăm nghìn nhé.”
Hắn cảm thấy Tần Nhã không có được nhiều tiền như thế. Cô không trả tiền được, hắn sẽ có lý do giữ cô lại.
“Anh là ‘kim chi ngọc diệp’ chắc, trị giá đâu được nhiều tiền thế!” Tần Nhã suýt thì chửi ầm lên, sao anh không đi cướp luôn cho rồi.
Lý trí vẫn còn tồn tại nói cho cô biết, đây là bệnh viện, làm vậy là không lễ phép nên mới không hét ầm lên.
Hắn lạt mềm nhưng không buộc chặt được cô, người phụ nữ này ý chí sắt đá lắm.
Hắn tỏ vẻ vò đã sứt nên không sợ rơi: “Có đáng giá nhiều như vậy hay không, em phải rõ chứ. Tôi lấy giá này đấy, không trả được thì ở lại đi, tiếp tục làm vợ chồng với tôi.”
Tần Nhã tức giận thì lại cười, móc từ trong ví ra một tấm thẻ, ném tới trên mặt hắn: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Tô Trạm trợn tròn mắt, vậy mà cô lại làm được.
Cô chỉ là trợ lý của Lâm Tử Lạp, sao có thể có nhiều tiền tiết kiệm như vậy?”
Tần Nhã vốn không nhìn thấy khuôn mặt biến hóa khó lường của hắn.
Mặc áo khoác, mang theo túi rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Tô Trạm cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng rơi bên chân hắn, nhặt lên, bước nhanh đuổi theo, níu Tần Nhã vừa đi ra khỏi phòng lại, lôi kéo cô ra ngoài.
Tần Nhã giãy dụa, nổi giận: “Anh làm gì vậy?”
Tô Trạm không để ý, kéo cô đến bãi đỗ xe, nhét cô vào trong xe, phòng ngừa cô xuống xe nên hắn khóa luôn xe lại lúc nhét cô vào trong xe.
Tần Nhã tức giận, dùng sức đập cửa sổ xe: “Tô Trạm, anh muốn làm gì?”
Tô Trạm vẫn không rảnh bận tâm như trước, mau chóng lên xe, lái xe ra khỏi bệnh viện.
“Anh thế này sẽ chỉ khiến tôi càng thêm ghét anh thôi. Chẳng những anh không chung thủy, còn vô lại nữa. Tại sao tôi lại đồng ý kết hôn với anh nhỉ, chắc là tôi điên rồi!” Tần Nhã dùng sức vò mặt mình, ý để mình tỉnh táo hơn.
Thế nhưng đối diện với Tô Trạm như thế này, cô không thể nào tỉnh táo được.