Thương trường như chiến trường, người không chết thì ta chết.
Nhưng lại đối phó với một cô gái đã từng đi theo hắn như thế này, thật là vô nhân đạo.
Tông Triển Bạch quay đầu nhìn cậu ta, thanh âm không cao không thấp: “Cậu có ý kiến?”
Quan Kình vội vàng khoát tay: “Không phải, chỉ là cảm thấy làm như vậy thì mất thân phận thôi.”
Tông Triển Bạch cười lạnh một tiếng: “Danh tiếng cả trăm năm mà họ còn chẳng cần, làm chút chuyện hạ lưu, chẳng lẽ lại không cho tôi ăn miếng trả miếng sao?”
Quan Kình há to miệng: “Cô ấy đã làm gì?”
Tông Triển Bạch cũng không muốn để người đàn ông khác nhìn thấy video Lâm Tử Lạp bị cởi quần áo.
“Làm tốt chuyện của cậu đi.”
Nói xong hắn tiếp tục bước đi.
Quan Kình đứng ngơ ngác tại chỗ một lúc lâu, đuổi kịp Tông Triển Bạch: “Không lưu tình chút nào sao?”
Là chỉ làm dáng thôi hay là để cho hai người đàn ông kia lên giường với Hà Khiếu Ninh thật?
Bước chân của Tông Triển Bạch hơi chậm lại, dường như không dừng bước, hắn không trả lời Quan Kình.
Thế nhưng, Quan Kình đã biết đáp án.
Hắn không chừa lại đường sống.
Cậu ta thở dài, xoay người vào phòng sắp xếp các chuyện tiếp theo.
Tông Triển Bạch lên xe, không nổ máy ngay lập tức mà lẳng lặng ngồi ở vị trí tài xế.
Lông mi khẽ rung, chỉ cần nghĩ tới Lâm Tử Lạp suýt bị cưỡng bức, hắn không thể tỉnh táo nổi được nữa.
Mất tỉnh táo như thế này, trước nay hắn chưa bao giờ có.
Hắn không dám tưởng tượng, Hà Thụy Trạch mà đắc thủ thì hắn sẽ như thế nào.
Hà Khiếu Ninh đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn!
Hắn nổ máy, rời khỏi khách sạn.”
Bóng đêm trầm tĩnh.
Tông Triển Bạch dừng xe trước cửa biệt thự, đèn xe tắt ngấm, hắn đẩy cửa xuống xe.
Xuyên qua tiền viện đến cổng biệt thự, hắn đẩy cánh cửa cao to ra, phòng khách lóe lên ánh đèn màu vàng ấm áp, yên tĩnh, như thể tất cả mọi vật đã ngủ say, không một tiếng vang.
Hắn cởi áo khoác, tiện tay để lên ghế sofa, vừa kéo cổ áo vừa đi về phía phòng ngủ của Lâm Tinh Tuyệt.
Đẩy cửa ra, gian phòng vẫn sáng đèn, Lâm Tử Lạp ôm Lâm Huệ Tinh nằm tựa trên giường.
Đôi mắt Lâm Huệ Tinh đỏ bừng, hình như là đã khóc, hiện tại đã ngủ thiếp đi, thi thoảng còn nức nở tủi thân.
Tông Triển Bạch chưa về, cô bé ngồi ở sofa trong phòng khách, không muốn đi ngủ, nói muốn chờ ba trở về.
Lâm Tử Lạp dỗ dành thế nào cũng không được.
Sắp đến 12 giờ, cô bé buồn ngủ díp cả mắt nhưng vẫn cố gắng chống đỡ không đi ngủ. Lâm Tử Lạp ép buộc cô bé trở về phòng, cô bé liền khóc, hỏi Lâm Tử Lạp có phải ba không cần cô bé nữa rồi không.
Lâm Tử Lạp ôm bé, hôn lên má của bé, nói không phải.
Nhưng cô bé không tin. Những đứa trẻ lớn lên trong gia tộc lớn đều thiếu cảm giác an toàn, Lâm Huệ Tinh cũng như vậy.
Cô bé vùi trong lòng Lâm Tử Lạp, cứ nói mãi rằng mình là một đứa trẻ không có ba.
Cô bé khóc, Lâm Tử Lạp cũng khóc theo.
Về sau, cô bé khóc mệt rồi liền ngủ vùi trong lòng Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp cũng chưa từng buông cô bé ra, ôm cô bé ngủ.
Lâm Tinh Tuyệt ngủ ở trong cùng, giường rộng, ba người ngủ cũng không phải chen chúc. Tông Triển Bạch đi đến bên giường, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Lâm Tử Lạp đang ôm Lâm Huệ Tinh ra, cuối cánh tay cô lên cổ mình, luồn tay mình qua eo cô, bế cô lên.
Lâm Tử Lạp cảm giác có người chạm vào mình, cô mở mắt, lúc nhìn thấy là Tông Triển Bạch thì tỉnh cả ngủ: “Anh…”
“Xuỵt!”
Hắn dùng ánh mắt ngăn cô lại.
Lâm Tử Lạp nuốt lời nói bên khóe miệng xuống, mặc cho hắn ôm mình rời khỏi phòng.
Tông Triển Bạch bế cô lên lầu.
“Anh uống rượu?” Lâm Tử Lạp hỏi.
Mùi rượu trên người hắn rất nồng, còn lẫn cả mùi nước hoa nhàn nhạt.
“Ừm.”
Lâm Tử Lạp rũ mắt xuống: “Uống với ai thế?”
Tông Triển Bạch cũng không muốn nhắc tới Hà Khiếu Ninh, đành nói: “Người không quan trọng.”
Lâm Tử Lạp cười cười, không nói gì thêm.
Tông Triển Bạch chú ý tới nụ cười hờ hững của cô, hỏi: “Cười gì?”
Lâm Tử Lạp nửa đùa nửa thật: “Anh là người đã có vợ, không nên tùy tiện làm loạn ở bên ngoài.”
Tông Triển Bạch cười trầm, chống đỡ trán cô: “Không muốn tôi làm loạn ở ngoài thì cho tôi ăn no đi.”