Xe nhanh chóng dừng ở biệt thự.”
Trời đổ mưa to, Thẩm Bồi Xuyên bảo cô vào trong xe đợi anh: “Tôi đi lấy ô.”
Anh bất chấp mưa gió tìm được một chiếc ô ở trong cốp xe rồi bung ra, nước mưa đập vào ô kêu lộp bộp, anh đến mở cửa xe phía ghế phụ: “Mưa to quá, tôi ôm cô vào trong nhé.”
Lâm Tử Lạp giẫm vào tấm ván giậm rồi bước xuống xe, Thẩm Bồi Xuyên vội lấy ô che cho cô.
Cô vịn vào tay Thẩm Bồi Xuyên: “Không sao, tôi có thể tự đi được, chỉ một đoạn đường thôi mà.”
Thẩm Bồi Xuyên không cố ép, dù sao nam nữ phải giữ khoảng cách với nhau.
Chỉ là đi từ từ, vào trong nhà anh thu ô lại, Tô Trạm và Quan Kình đi rồi, phòng ăn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, vú Vu đang dọn trong nhà bếp.
Cô quay lại nhìn Thẩm Bồi Xuyên đang đứng dưới mái hiên, trời đổ mưa to, ngay cả gió cũng mang theo hơi nước, cô khẽ nói: “Hôm nay tâm trạng không tốt, có nói gì thì anh cũng đừng để ý.”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Bồi Xuyên nhếch miệng: “Tôi nên xin lỗi cô mới đúng, sao có thể nghi ngờ cô như thế chứ.”
“Tô Trạm Quan Kình, anh nên bảo họ một tiếng, đừng nói chuyện hôm nay tôi ra ngoài.” Lúc cô cùng Thẩm Bồi Xuyên rời khỏi biệt thự, không lảng tránh hai người họ, bọn họ xuống không thấy người đâu, chắc chắn sẽ hỏi vú Vu hai người đi đâu.
“Tôi sẽ gọi điện cho họ, cô vào trong đi, đã ra ngoài rất lâu rồi.”
Lâm Tử Lạp gật đầu, dặn dò: “Anh đi chậm thôi, đêm khuya, còn mưa nữa, tầm nhìn không tốt.”
“Được rồi.” Thẩm Bồi Xuyên đáp.
Lâm Tử Lạp quay người vào trong phòng, đúng lúc vú Vu định ra ngoài vứt rác, nhìn thấy cô đứng đó liền bỏ túi đồ xuống, nhanh chân bước đến: “Tôi dìu cô.”
Lâm Tử Lạp nắm lấy tay bà, từ từ bước vào trong: “Vú Vu chuyện hôm nay tôi ra ngoài, bà đừng nói với Tông Triển Bạch.”
Vú Vu cúi đầu nói: “Được.”
“Anh ấy vẫn ngủ sao? Có nôn không?” Cô vẫn lo lắng ảnh hưởng đến dạ dày, dù sao cũng uống rượu lúc chưa ăn gì.
“Vẫn ổn.” Vú Vu luôn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lâm Tử Lạp.
“Tôi nhớ trong nhà có thuốc giải rượu, vú đi lấy cho tôi một viên đi.”
Vú Vu do dự một lát rồi nói: “Được.”
Còn rót một cốc nước, bà bước đến, một tay cầm thuốc bê nước, một tay dìu Lâm Tử Lạp lên tầng: “Cô cẩn thận chút, chút ý cầu thang, bác sĩ dặn không được xuống giường.”
“Tôi tự biết mà, không sao đâu.” Lên tầng rồi, cô đẩy cửa vào trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn đầu giường, ánh đèn lờ nờ, thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, cô đỡ lấy cốc nước và thuốc giải rượu trong tay vú Vu: “Vú lui xuống đi, chỗ này có tôi là được rồi.”
Vú Vu nói được rồi căn dặn: “Cô cũng phải cẩn thận chút, có chuyện gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Lâm Tử Lạp ừ nhẹ một cái rồi đi chầm chậm vào trong, vú Vu nhìn thấy cô đến bên cạnh giường, không có chuyện gì rồi mới đóng cửa, xuống dưới nhà.
Tông Triển Bạch nằm nghiêng người, lờ mờ trong bóng tối, cô bước đến bên cạnh giường đặt nước và thuốc lên bàn, ngồi bên cạnh giơ tay kéo người anh lại: “Khó chịu sao?”
Cơ thể anh rất nặng, lúc anh không muốn trở mình, Lâm Tử Lạp không thể kéo người anh được, tưởng rằng anh ngủ rồi nên không quấy rầy nữa mà ngồi bên cạnh giường, ngắm nhìn mưa rơi đập liên tục vào cửa kính, cô chớp chớp mắt, dường như đang nghĩ điều gì đó.
Tông Triển Bạch mở mắt, chỉ là không cử động.
Một người nằm một người ngồi, ai cũng có tâm sự.
Tinh tinh.
Chuông tin nhắn vang lên, cô lấy điện thoại ra, lướt màn hình, là tin nhắn của Bạch Dận Ninh, cô lo dự một hồi lâu rồi mới mở ra xem, không nhiều chữ, ‘Tôi đi đây, hẹn gặp lại.’
Hôm nay trời mưa to thế này, còn vào ban đêm nữa.
Cô khẽ thở dài, cũng tốt, hy vọng mọi chuyện sẽ trở về như cũ.
Cô quay đầu nhìn, anh vẫn nằm đó, tư thế không hề thay đổi, nào ngờ lúc này đôi mắt anh giống như đám mây đen, nặng trĩu như màn đêm không thể hóa giải được.
Cô bỏ điện thoại xuống, vén chăn ra rồi nằm xuống, cánh tay vòng qua eo của anh, đang định ôm anh ngủ, bỗng nhiên tay của cô bị nắm chặt, không kịp phản ứng lại, người đàn ông đã nhanh chóng bắt lấy đôi tay của cô, lật cô từ bên trái qua bên phải, hơn nữa đè tay cô lên đỉnh đầu khiến cô không thể cử động được, hai chân kẹp lấy chân cô, đè lên người cô.