Nếu anh trông chừng bà thì đã không có chuyện này xảy ra.
Thực ra anh cảm thấy sẽ không có nguy hiểm gì, Hà Thuỵ Trạch một mình thì làm được gì? Nhưng không ngờ anh ta còn đeo bom trên người, nên mới để xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Đây là ngoài ý muốn.” Lâm Tử Lạp an ủi nói.
“Hai đứa trẻ đều ở trong phòng, tôi đi xử lý việc của Hà Thuỵ Trạch.” Thẩm Bồi Xuyên vừa định rời đi thì dường như anh nghĩ tới điều gì đó, anh hỏi Tông Triển Bạch: “Súng đâu?”
Thẩm Bồi Xuyên được trang bị súng.
Lúc này Lâm Tử Lạp mới biết súng Tông Triển Bạch dùng chính là của Thẩm Bồi Xuyên.
Súng của Thẩm Bồi Xuyên có mật mã, mất đi sẽ bị phạt.
Tông Triển Bạch rút từ eo ra đưa cho anh ấy, sau đó mới vòng qua anh để vào phòng.
Rõ ràng Tông Triển Bạch không được vui, Thẩm Bồi Xuyên muốn hỏi anh sao vậy.
Lâm Tử Lạp ngăn anh, cô lắc đầu với anh: “Có lẽ tâm trạng của anh ấy không tốt, anh đi đi, cố gắng cứu được người.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.
Lâm Tử Lạp xoay người vào phòng, cô cởi chiếc áo lông ra rồi treo lên móc áo, Tông Triển Bạch vẫn chưa thay đồ, anh ôm lấy Lâm Huệ Tinh, Lâm Tử Lạp đi qua đó: “Anh cởi áo khoác ngoài ra đi.”
Trong phòng ấm áp, hơn nữa anh mặc như vẫy sẽ cảm thấy nóng, anh đặt con gái xuống, cánh vai anh khẽ động, chiếc áo khoác khẽ trượt xuống, Lâm Tử Lạp giữ lấy nó, sau đó treo lên móc.
“Ba, ba đi đâu đó?” Lâm Huệ Tinh ôm cổ anh làm nũng.
Tông Triển Bạch bóp cái mũi xinh của cô bé: “Ba đi ra ngoài làm chút chuyện.”
Cô bé trèo lên vai anh, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong gáy anh, sau đó hậm hực nói: “Con còn tưởng là ba đi hẹn hò với mami rồi, lần sau ba ra ngoài có thể cho con đi theo không? Ngày nào cũng ngồi trong nhà thì chán lắm, bao giờ chúng ta mới có thể quay về chứ?”
Tông Triển Bạch vỗ lưng cô bé: “Con đợi một chút nhé.”
Nếu chuyện của Hà Thuỵ Trạch kết thúc, anh có thể quay về luôn.
Nhưng hiện giờ bà đang nằm viện, không biết tình hình của bà như thế nào, hiện giờ chắc chắn là không đi được rồi.
“Vậy ba có thể chơi với với con nhiều hơn được không?” Cô bé bĩu môi: “Con nhớ bà ngoại rồi.”
Tông Triển Bạch thơm vào trán cô bé rồi nói: “Sau này ba sẽ chơi với con.”
Cô bé vô cùng vui vẻ, cười hi hi, sau đó thơm thật mạnh lên má anh, nước miếng còn vương trên má anh.
Nhìn thấy con gái vui vẻ, cuối cùng trên mặt anh cũng nở một nụ cười.
Bệnh viện.
Người ta đưa bà lão đến phòng xét nghiệm, Tô Trạm lo lắng đi đi lại lại trên hành lang.
Tân Na bị ánh sáng làm cho quáng mắt, cô biết anh sốt ruột, biết anh lo lắng nhưng có lo thì cũng không thể làm bà không sao được, cô đi qua đó, nắm lấy tay anh: “Đừng quá lo lắng, bà nội nhất định không sao.”
Tô Trạm nghiến răng: “Thằng khốn Hà Thuỵ Trạch, anh nhất định sẽ giết chết anh ta…”
Tân Na ngay lập tức chặn miệng anh lại, chỗ này đều là người lạ, để người khác nghe thấy sẽ không được hay, người không biết còn tưởng anh là người xấu.
“Em biết anh tức giận…”
“Anh có thể không tức giận à?” Tô Trạm lớn giọng nói, lúc hét lên rồi anh mới ý thức được bản thân mình đang kích động, anh không nên hét lên với Tân Na: “Xin lỗi em, anh sốt ruột quá rồi.”
Anh xoay người ngồi lên chiếc ghế dài, hai tay anh ôm mặt: “Anh chỉ có một người thân thôi, bà rất quan trọng với anh.”
Tân Na qua đó ôm lấy anh: “Em biết.”
Anh ôm lấy Tân Na sau đó vùi đầu vào eo cô, Tân Na đang đứng, anh thì đang ngồi, vừa hay hợp ngay vị trí này, anh trầm giọng, run rẩy nói: “Ba mẹ anh đều qua đời sớm, là bà, bà đã nuôi anh lớn, là anh không tốt…”
Tân Na xoa đầu anh: “Điều này không trách anh được, ai cũng không ngờ tới, điều này nằm ngoài dự đoán.”
Tô Trạm không nói gì, chỉ ôm lấy cô.
Xung quanh dần yên tĩnh lại.