Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao cô ấy cũng trở về từ đó.





Tông Triển Bạch hừ lạnh, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cảm thấy Tô Trạm ngu ngốc như vậy.





Anh thực sự muốn gõ đầu Tô Trạm xem bên trong chứa cái gì.





“Có thể nào đến tìm chị dâu rồi? Nhưng tiệm bán quần áo của chị dâu cũng đã đóng cửa rồi, cô ấy tới, có thể làm gì chứ?” Tô Trạm suy nghĩ đến khả năng này, đồng thời trong lòng cũng nghĩ sau khi cô đến tìm Lâm Tử Lạp, cô ấy có thể làm gì, quan hệ này cũng có khả năng lắm.





Dù sao cô cũng không thể nào ở bên này chơi, Lâm Tử Lạp đang mang thai, còn có hai đứa bé, nhàn rỗi cũng không có gì lạ, nhưng cô ấy chắc chắn không phải là một người có thể nhàn rỗi.





Anh ta càng suy nghĩ càng đi xa.





Tông Triển Bạch đã không muốn nói chuyện với anh ta, đúng là quá ngu ngốc.





Tô Trạm cũng phiền não, gãi đầu nói: “Tôi phải đi đâu tìm người? Anh biết không?”





Đột nhiên Tô Trạm nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, lúc ấy bệnh viện là do anh sắp xếp, cũng biết Tần Nhã đã xuất viện, chắc chắn phải biết cô ấy đi đâu chứ ?





Anh ta trở nên kích động, hai mắt sáng lên: “Anh biết đúng không?”





Sắc mặt của Tông Triển Bạch dần mất tự nhiên, dù sao cũng là anh em tốt, lừa gạt trắng trợn đúng là có chút không đành lòng.





“Anh nói đi.” Anh mắt của Tô Trạm dò xét nhìn anh, anh do dự, cũng đúng là biết một chút nội tình: “Anh mau nói cho tôi đi, tôi sẽ đi tìm người, sẽ để tùy cô ấy xử lý, chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô ấy.”





“Tô Trạm.” Trong lòng Tông Triển Bạch cũng giãy giụa, vẫn quyết định không nói, dù sao anh cũng đã đồng ý với Tần Nhã, không thể lật lọng, nhưng Tô Trạm đã tự phát hiện, anh cũng không thể nuốt lời.





“Cô ấy đã xuất viện, đi đâu sao có thể nói cho tôi chứ?” Giọng nói của anh cũng cực kỳ bình tĩnh, trên thương trường đã quá tự nhiên, huống hồ chỉ là chuyện nhỏ như này, sao có thể làm rối loạn anh được?





Tô Trạm như quả bóng xì hơi, cả người mềm oặt dựa vào cái ghế.





“Bây giờ chúng ta đến khách sạn, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm.” Anh ở thành phố C cũng ở trong khách sạn, trong lòng vẫn nghĩ đến Tô Trạm, buổi tối anh mượn cớ đến thăm đám trẻ, bảo Tần Nhã đưa mấy đứa nhóc ra, như vậy Tô Trạm lại gặp được Tần Nhã, có lẽ cũng sẽ phát hiện ra chút ít.





Mặc dù dáng vẻ thay đổi, giọng nói cũng thay đổi, không còn dáng vẻ như cũ, nhưng dù sao cũng là người mình thích, chắc chắn sẽ có cảm giác?





Nếu như Tô Trạm cũng không phát giác được, vậy thì anh cũng không còn gì để nói, không cần làm gì nữa.





Anh cũng chỉ có thể giúp đến nước này thôi.





Tô Trạm không có tinh thần gì: “Tùy anh sắp xếp.”





Buổi tối, Tần Nhã cùng Lâm Tử Lạp trở lại từ cửa tiệm, buổi tiệc rất thành công, nhanh chóng khai thác thị trường sợi Hương Vân, đưa loại sợi này trở lại với công chúng





Cô sáng lập ra Vân Chi Tú đặt trụ sở ở thành phố C.





Bởi vì nhận được rất nhiều đơn đặt hàng sợi Hương Vân vào ngày triển lãm, và những người đó còn bày tỏ mong muốn làm lễ phục cưới.





Trong nước hiện giờ cũng có trào lưu phong cách Trung Quốc mới.





Nhưng những thứ đó cũng sẽ không bán ra, mà chỉ để lại trong cửa tiệm để trưng bày, càng không ai có được càng tốt, vừa để hấp dẫn khách hàng, vừa có quyền chủ động, những thứ này là do cô phát minh ra, sau này xuất hiện những thứ tương tự đều sẽ là ăn cắp bản quyền.





12 chiếc váy cưới đó sẽ không bán mà khách có thể đặt hàng và thiết kế những kiểu mới theo yêu cầu.





Sau khi trở về nhà đón hai đứa nhỏ, Lâm Tử Lạp cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lát, vào phòng ngủ liền đứng ở đầu giường, nhíu mày nhìn chằm chằm vào tấm khăn trải giường lộn xộn.





Lúc đi ra cửa hàng còn rất chỉnh tề, bây giờ lại giống như có người từng ngủ trên đó vậy.





Ban ngày cô đến bệnh viện, xế chiều đến cửa hàng, Tần Nhã vẫn luôn đi theo cô, hai đứa bé đi học, ban ngày trong nhà không có người, sao giường có thể loạn lên được chứ ?





Ai ngủ ở đây?





Tần Nhã chuẩn bị đi tắm, thay bộ quần áo dính mồ hôi ra, kết quả nhận được tin nhắn của Tông Triển Bạch bảo cô đưa hai đứa bé ra ngoài.





Cô bụm miệng cảm thấy thương cho người đàn ông này, cảm thấy anh thật đáng thương, thăm con cái thôi cũng phải lén lút, cô không đi tắm nữa, ra ngoài ăn cơm, khi nào về sẽ đi tắm.





Cô đi tới cửa phòng Lâm Tử Lạp: “Hôm nay em đưa hai đứa bé đi ra ngoài ăn, chị muốn ăn cái gì, em mang về cho chị, buổi tối chúng ta không nấu cơm nữa.”





Đưa đám trẻ đi ra ngoài, cô phải nói một tiếng cho Lâm Tử Lạp.





Tần Nhã thường xuyên đưa đám trẻ ra ngoài ăn cơm, Lâm Tử Lạp không thấy có gì kì lạ, chỉ đáp lại được: “Tiểu Nhã, hôm nay em có về nhà không?”





Tần Nhã tựa vào cạnh cửa, lắc đầu : “Chẳng phải cả ngày em ở cùng với chị sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK